Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tư Niên nhẹ tay nhẹ chân rời giường, khi đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người thì Hoắc Đình Ân gọi điện thoại tới.
Hoắc Tư Niên nghiêng đầu, đưa điện thoại di động kẹp giữa lỗ tai và bả vai, thong thả ung dung mà đánh trứng gà: “Anh hai, tìm em có việc gì?”
Dường như tâm tình Hoắc Tư Niên rất tốt, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo vẻ mặt tràn đầy xuân ý nhộn nhạo, lúc này Hoắc Đình Ân đang ở trong văn phòng làm việc, sắp phải đi mở cuộc họp nghe thấy cũng phải hơi nhướng mi lên.
Anh ấy khẽ nhếch môi, lời ít ý nhiều nói: “Sáng nay Tiêu Như Vũ tới công ty cầu xin, khóc đến hoa lê đái vũ ấy.”
Hoắc Tư Niên kéo kéo khóe miệng: "Hừm” một tiếng, lười biếng trêu chọc: “Sau đó anh mềm lòng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Đình Ân: “Anh bảo thư ký báo cảnh sát.”
Hoắc Tư Niên biết ngay sẽ là như vậy, vị anh trai này của anh có tiếng là Diêm Vương mặt lạnh, báo cảnh sát hẳn là sự lựa chọn nhân từ nhất mà anh ấy có thể làm rồi, Hoắc Tư Niên hơi nở nụ cười, chậm rì rì nói: “Anh thật đúng là quá mức lãnh lùng vô tình mà.”
Hoắc Đình Ân: “Cút.”
Sau khi lên công đường (1) với Tiêu Như Vũ, đối phương thua kiện, không chỉ không để lại hồ sơ tiền án, mà còn bị tạm giam ở cục cảnh sát 15 ngày.
Mạnh Nịnh không nghĩ là bản thân mình sẽ gặp lại bạn cùng phòng hồi đại học ở trên toà án, bộ dáng thua kiện của Tiêu Như Vũ kia hoàn toàn không còn sót lại chút khinh miệt và ngạo mạn nào như ngày xưa nữa, rốt cuộc cởi ra bộ mặt cả vú lấp miệng em, sau khi Tưởng Ý Hoan cùng Tôn Dĩnh chứng kiến đã thẳng thắn hô đã thỏa ước nguyện.
Hôm khai giảng, Tiêu Như Vũ vẫn còn đang ở trong đồn cảnh sát, Mạnh Nịnh và mấy người bạn cùng phòng khác nhận được thông báo là sẽ chuẩn bị đổi ký túc xá cho các cô, bởi vì trước mắt không liên hệ được với Tiêu Như Vũ, cho nên ba người cùng nhau dọn đi, cuối cùng thì các cô cũng đã phân rõ giới hạn với Tiêu Như Vũ.
Sau khi nhận được thông báo, ba người vui vẻ cực kỳ, trước khi khai giảng Tôn Dĩnh còn đang cảm thấy lo lắng, bởi vì nháo ra loại chuyện lớn như vậy, bốn người bạn cùng phòng xem như là đã xé rách mặt nhau, sau khai giảng lại tiếp tục sinh hoạt cùng dưới một cái mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sốt ruột, may mắn thay, trường học lại chủ động đổi ký túc xá cho các cô, quả thật là phúc lớn ngoài ý muốn!
Mạnh Nịnh thì vẫn cảm thấy bình thường, bởi vì cho dù giáo viên không đề cập gì tới chuyện này, ba người các cô cũng sẽ chủ động yêu cầu mà thôi, Tưởng Ý Hoan một bên thu dọn đồ vật, một bên hiếu kỳ nói: “Các cậu nói xem, phòng tạm giam bên trong cục cảnh sát không biết trông như thế nào nhỉ? Cái cô công chúa nhỏ Tiêu Như Vũ kia hiện tại có phải là hối hận đến thối ruột rồi không?”
Tôn Dĩnh lắc đầu, suy đoán nói: “Hẳn không khác nhà tù là bao đâu. Cô ta khẳng định là đã hối hận, trừ phi cô ta muốn ở trong đó cả đời, trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt mới.”
Ngày đó ở toà án, khi thẩm phán đưa ra quyết định, Mạnh Nịnh nhìn ra Tiêu Như Vũ đã hối hận rồi, thậm chí cô ta còn khóc sướt mướt, Mạnh Nịnh xem ở trong mắt, không có một chút đồng tình, tâm đã sớm chết lặng.
Nghĩ đến hành động lúc trước của Tiêu Như Vũ, tất cả những việc bây giờ đều chỉ là đang trừng phạt đúng tội mà thôi.
Tháng thứ nhất sau khi khai giảng, Mạnh Nịnh gặp được giảng viên phiên dịch bộ môn tiếng Anh của các cô, giáo sư Trần.
Người đàn ông trung niên một tay cầm ly nước một tay khác cầm sách giáo khoa đi vào phòng học, ông ấy ăn mặc sạch sẽ, khoác áo lịch thiệp, tướng mạo đoan chính, dáng người thẳng tắp, một bộ hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy chân dung vị giáo sư Trần này, cô phát hiện ông ấy là một vị giáo sư cực kỳ ôn tồn hiền hòa, ông ấy còn chủ động chào hỏi với học sinh hàng phía trước.
Ông ấy hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Mạnh Nịnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang lúc Mạnh Nịnh lặng lẽ đánh giá, Tôn Dĩnh ở một bên kéo kéo cánh tay cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vị này chính là giáo sư Trần, dượng của Tiêu Như Vũ.”
Tưởng Ý Hoan như có điều suy nghĩ: “Hóa ra chuyện dài như vậy nha.”
Bỗng nhiên Tôn Dĩnh nhớ ra một chuyện quan trọng, vội nói: “Học kỳ này giáo sư Trần dạy khóa chúng ta, ông ấy hẳn là biết Mạnh Nịnh đi? Liệu ông ấy có nhân cơ hội này trả thù thay cho Tiêu Như Vũ, làm khó Mạnh Nịnh không?”
Nghe vậy, đột nhiên Tưởng Ý Hoan mở to hai mắt, động tác của hai người nhất trí mà nhìn về phía cô gái bên cạnh đang bình tĩnh chuẩn bị sách giao khoa cho bài mới tới đây.
Tay nắm bút của Mạnh Nịnh hơi xoay, nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, giáo sư Trần không phải là loại người như vậy.”
Tôn Dĩnh: “Làm sao mà cậu biết được?”
Mạnh Nịnh: “Trước khi ra toà án, giáo sư Trần có gọi điện thoại cho tớ.”
Tưởng Ý Hoan hít sâu một hơi: “Ông ấy nói gì với cậu?”
Tuy rằng các cô không muốn suy nghĩ xấu về người khác như vậy, nhưng các cô cứ theo bản năng cảm thấy, những người có liên quan đến Tiêu Như Vũ đều sẽ không có quá nhiều thiện ý.
Mạnh Nịnh: “Ông ấy khuyên Tiêu Như Vũ nhận thua, còn bảo Tiêu Như Vũ xin lỗi tớ.”
Mạnh Nịnh giải thích xong, Tưởng Ý Hoan cùng Tôn Dĩnh đều sợ đến ngây người, Tôn Dĩnh nuốt một cái rồi nói: “Đây là nguyên nhân giáo sư Trần gọi điện thoại cho cậu?”
Mạnh Nịnh nhấp môi: “Có lẽ là vậy.”
Tưởng Ý Hoan thở phào nhẹ nhõm: “Nếu giáo sư Trần đã nói như vậy, về sau khẳng định là sẽ không bị ông ấy khó dễ đâu.”
Tôn Dĩnh lẩm bẩm tự nói: “Không nghĩ tới con người giáo sư Trần cũng khá tốt đấy chứ, ít nhất phẩm đức đoan chính, so với Tiêu Như Vũ, quả thật chính là một người trên trời một người dưới đất.”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo sư Trần đứng ở trên bục giảng điểm danh từng người, thời điểm ông kêu tên Mạnh Nịnh, trong phòng học ngoại trừ Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh ra, dường như tất cả các bạn học đều theo bản năng nhìn về phía Mạnh Nịnh, vẻ mặt khác nhau.
Xem ra mọi người đều biết quan hệ giữa giáo sư Trần và Tiêu Như Vũ, ai nấy đều có tâm tình ăn dưa mãnh liệt.
Ngoài ý muốn chính là, thời điểm giáo sư Trần ở trên bục giảng kêu tên Mạnh Nịnh, dường như ông ấy không có bất cứ hành động nào khác, giữa lông mày không gợn sóng (2), sự ôn hòa không giảm, nghe thấy Mạnh Nịnh đáp “Có” xong, vẻ mặt tự nhiên tiếp tục điểm tên bạn học tiếp theo.
Mãi cho đến khi kết thúc hai tiết học, toàn bộ quá trình giáo sư Trần đều bình tĩnh như không có việc gì phát sinh, mọi người ở đây đều thu hồi tâm tư ăn dưa, ai ngờ đến lúc thu thập sách giáo khoa tan học, giáo sư Trần ở trên bục giảng bỗng nhiên mở miệng: “Mạnh Nịnh còn ở đây không?”
Nghe thấy giảng viên kêu mình, Mạnh Nịnh hơi sửng sốt một chút, vội ngồi lại xuống vị trí rồi giơ tay lên: “Thưa thầy, em còn ở đây.”
Trần Nhuận Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, ôn hòa mà cười cười nói: “Một lát nữa em tới văn phòng tôi một chuyến.”
Mạnh Nịnh theo bản năng gật đầu, trả lời: “Dạ.”
Nhìn giáo sư Trần rời khỏi phòng học, Tưởng Ý Hoan đề nghị nói: “Nếu không mình và Tôn Dĩnh đi cùng cậu? Bọn tớ chờ cậu ở cửa văn phòng.”
Thật ra Mạnh Nịnh lại không lo lắng nhiều như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động, trấn an nói: “Đừng lo lắng, khẳng định là không có việc gì đâu.”
Mạnh Nịnh: “Nếu như thực sự chuyện gì xảy ra, tớ sẽ gọi điện thoại cho các cậu trước tiên.”
Lúc này Tưởng Ý Hoan mới gật đầu: “Vậy bọn tớ về ký túc xá trước nha.”
Mạnh Nịnh: “Được.”
Trần Nhuận Lâm có một văn phòng riêng, không ở cùng các giáo sư phiên dịch khác ở cùng một khu, khi Mạnh Nịnh đến văn phòng, Trần Nhuận Lâm cũng mới đến không bao lâu, ông đang cầm một cái ly đứng trước máy rót nước.
Cửa văn phòng rộng mở, Mạnh Nịnh nhẹ gõ gõ cửa, Trần Nhuận Lâm ngước mắt, khi nhìn thấy cô gái nhỏ ngoài cửa, trên mặt ông ấy lộ ra ý cười, ngay sau đó mở miệng nói: “Vào đi.”
Mạnh Nịnh đi qua đó, đứng ở trước bàn làm việc, nhẹ giọng hỏi: “Giáo sư Trần, thầy tìm em có chuyện gì không?”
Trần Nhuận Lâm “Ừ” một tiếng, ngay sau đó mở máy tính tìm thông tin giữa một đống folder, rút ra một phần folder màu lam: "Thầy tìm em lại đây ấy hả, đúng là có chuyện tương đối quan trọng muốn nói.”
Mạnh Nịnh rũ mắt, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng an an tĩnh tĩnh mà nhìn về phía chỗ ngồi của giáo sư Trần, ánh mắt khó hiểu.
Trần Nhuận Lâm: “Là như thế này, bên thầy đang cần tìm một học sinh nằm trong danh sách đủ điều kiện thông qua kỳ thi CATTI (kỳ thi kiểm tra năng lực chuyên môn cho cả nước), mà năm nay đủ điều kiện thông qua cũng chỉ có mỗi em là đang học năm nhất.”
Những người khác đều là các chị năm bốn, mà trong những người này, thành tích kiểm tra cao nhất cũng là Mạnh Nịnh, vì thế giáo sư Trần lại xem xét thành thi đại học của Mạnh Ninh, không nghĩ tới cô gái nhỏ còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của ông ấy, điểm thi tiếng Anh thừa sức thông qua.
Trần Nhuận Lâm: “Viện phiên dịch của bọn thầy muốn cùng một nhà xuất bản hợp tác, phiên dịch một tập thơ ca nước ngoài, hiệu trưởng hy vọng thầy có thể chọn được một vài bạn học có thành tích học tập tốt cùng tham gia.”
“Nếu thành quả phiên dịch không tồi sẽ được xuất bản với số lượng lớn, bên dưới đề tên dịch giả, điều đó vô cùng có lợi cho các em sau khi tốt nghiệp xong muốn vào nghề.”
Nghe được lời nói của giáo sư Trần, khuôn mặt Mạnh Nịnh tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng lúng ta lúng túng: “Giáo sư Trần, ý của thầy chính là…”
Trần Nhuận Lâm đẩy đẩy mắt kính trên mũi, ôn hòa cười nói: “Đây là bảng mẫu báo danh, thầy hy vọng em có thể gia nhập.”
Điều này đối với Mạnh Nịnh quả là niềm vui lớn ngoài ý muốn, cô càng không nghĩ tới, ở thời điểm này giáo sư Trần sẽ chịu suy xét đến cô.
Mạnh Nịnh hít sâu một cái, trịnh trọng tiếp nhận bảng mẫu báo danh mà giáo sư Trần đưa cho, nói lớn “Cảm ơn giáo sư Trần ạ.”
Trần Nhuận Lâm xua xua tay: “Trước không cần phải vội nói lời cảm ơn, thầy lựa chọn em là bởi vì coi trọng năng lực của em, thành tích của em xuất sắc đến vậy, thầy chỉ là chọn giải pháp tối ưu nhất giữa vô vàn phương án mà thôi.”
Nói tới công tác sau khi bắt đầu phiên dịch, Trần Nhuận Lâm nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, thầy phải nói điều này với em trước đã, phiên dịch tập thơ nước ngoài không phải là một việc dễ dàng gì, chịu khổ chịu nhọc là chuyện tất nhiên, mấy năm trước có không ít học sinh do thầy dẫn dắt vì quá khó khăn mà từ bỏ giữa chừng.”
Mạnh Nịnh nghe cực kỳ nghiêm túc, như là đang cho thấy thái độ của chính mình: “Thưa thầy, em không phải loại người dễ dàng từ bỏ, chịu khổ chịu nhọc gì em cũng không sợ.”
Ánh mắt cô gái trước mặt sạch sẽ lại kiên định, như là đang nỗ lực bảo đảm với ông ấy một điều gì đó.
Đáy mắt Trần Nhuận Lâm xẹt qua ý cười, vẻ mặt lại vẫn nghiêm túc như vừa rồi: “Cô gái nhỏ đừng vội khẳng định như vậy chứ, cứ xem hành động lúc sau như thế nào đã.”
Mạnh Nịnh mím môi, yên lặng gật gật đầu.
-
Từ chỗ của Trần Nhuận Lâm về đến ký túc xá, Mạnh Nịnh biết Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đều rất quan tâm cô, vì thế cô đem việc phiên dịch tập thơ kia nói cho các cô ấy biết.
Tưởng Ý Hoan: “Oa, giáo sư Trần còn làm chuyện này nữa sao, tớ thật đúng là hoàn toàn không nghĩ tới đấy.” Không chỉ công tư phân minh mà còn rất biết trọng dụng người tài nữa chứ.
Tôn Dĩnh gật đầu phụ họa: “Điều đó chứng tỏ giáo sư Trần vẫn rất có tư cách là một giảng viên, Mạnh Nịnh cậu phải cố gắng nắm chắc cơ hội lần này đấy, loại chuyện tốt như phiên dịch tập thơ, phần lớn các giáo sư là đều sẽ giao cho các đàn anh đàn chị, hiện tại mời cậu gia nhập, nhất định là do giáo sư Trần cảm thấy cậu có năng lực làm việc.”
Tưởng Ý Hoan: “Tớ cũng cảm thấy vậy.”
“Chẳng qua mấy loại chuyện kiểu này nếu có thể tìm giáo sư hoặc ai đó để hỏi thì tốt nhất là nên đi hỏi, trước kia tớ có nghe người ta nói qua, phiên dịch tập thơ hao phí thời gian rất dài, ngay cả kỳ nghỉ cũng đều phải cắm đầu trong thư viện tham khảo tài liệu.”
Mạnh Nịnh không hiểu biết gì về phương diện này, nhưng vẫn nhớ rõ ý kiến của bạn cùng phòng, tính toán bớt chút thời gian đi tìm các đàn anh đàn chị khóa trên hỏi thăm tình hình.
Sau khai giảng, việc học rất nhiều, cuộc sống sinh hoạt của Mạnh Ninh càng thêm rối tung lù bù cả lên, chuyện Tiêu Như Vũ phải vào sở cảnh sát tạm giam cô đã sớm vứt ra sau đầu, mà bài đăng lúc trước về bạn trai cô là Hoắc Tư Niên không biết đã bị ai trong trường bê lên đến tận diễn đàn weibo, sau khi bị một account marketing nào đó chuyển tiếp lại, trong nháy mắt đã nổi lên rầm rộ.
Đêm đó khi nhìn thấy tin tức, Mạnh Nịnh mới từ thư viện trở lại ký túc xá, cô vừa mới mở di động ra, trên màn hình đã dẫn đầu bắn ra một tiêu đề Weibo lớn: ‘Chuyện tình yêu hư hư thực thực của Hoắc Tư Niên được đưa ra ánh sáng.’
Nhìn thấy tin tức này, Mạnh Nịnh còn cho là chính mình hoa mắt, thời điểm nhìn chăm chú một lần nữa, thấy thật đúng là tên Hoắc Tư Niên, cô liền vội vàng nhấp vào đó, nội dung xuất hiện đúng là mấy tấm hình do một account marketing nào đó tuyên bố trên diễn đàn một giờ trước, nội dung ghi là: “Có một bạn học nào đó đăng bài lên bên trên diễn đàn trường học, nói hoa hậu giảng đường trường bọn họ là bạn gái Hoắc Tư Niên, hơn nữa biển số xe đưa đón hoa hậu giảng đường đi học cũng là của Hoắc Tư Niên, chẳng lẽ bạn gái của Hoắc Tư Niên là học sinh Bắc Đại ư? Còn là cấp bậc hoa hậu giảng đường nữa?”
Chú thích:
(1): Công đường: đồn công an
(2): Giữa lông mày không gợn sóng: không nhíu mày