Sau đó, mỗi khi Tô Viên nhớ lại câu trả lời của mình, cô cảm thấy lúc đó đầu cô dường như bị cửa kẹp rồi cho nên mới không chút nghĩ ngợi liền thuận miệng nói: "Vậy đôi khuyên tai anh đang đeo cũng là do em mua, có phải cũng nên trả nó lại cho em không?"
Đương nhiên, vừa nói ra lời này, sắc mặt anh liền đen lại, "Được, ngày mai em đem khuyên tai kia tới, anh sẽ trả đôi khuyên tai này cho em."
* * *
Sau khi tắt vòi hoa sen, Mục Ngạn đi đến trước gương, lẳng lặng nhìn mình, những vết sẹo nhỏ trên người càng thêm bắt mắt dưới ánh đèn.
Anh đã từng rất mong sẽ có người nói với anh rằng: "Không đau nữa, sẽ không đau nữa." Nhưng câu này, cha mẹ anh chưa từng nói, Xán Xán cũng chưa từng nói.
Chỉ có cô từng nói câu này với anh.
Nếu anh bị Xán Xán thu hút bởi vì sự kiên cường, thì anh bị Tô Viên thu hút vì sự dịu dàng và tận tụy thấu hiểu của cô.
Lúc đầu, khi Xán Xán và Tư Kiến Ngự ở bên nhau, trái tim anh đau nhói, nhưng anh dường như mơ hồ hiểu rằng mình đã đoán được kết cục này, chỉ là anh không muốn thừa nhận.
Nhưng bây giờ, nỗi đau của anh đan xen với rất nhiều thứ mà chính anh cũng không thể giải thích rõ ràng, chỉ cần nghĩ đến lời cô nói chia tay với anh đêm qua bên bờ sông, anh đều cảm thấy gần như ngạt thở.
Mục Ngạn liếc nhìn hai chiếc khuyên tai bằng đá mặt trăng trên chiếc khăn trắng.
Anh đưa tay nắm lấy hai chiếc khuyên tai vào trong lòng bàn tay, không màng đến việc móc khuyên tai sẽ đâm vào lòng bàn tay.
"Tô Viên..
Viên.." Anh cụp mắt thì thầm gọi tên cô..
* * *
Sáng sớm, đồng chí Tô Viên nhìn đôi khuyên tai trên tay và cảm thấy hơi đau đầu.
Trả lại nó cho anh có nghĩa là gặp lại anh.
Nhưng gặp nhau thêm một lần nữa cũng giống như thêm một lần thử thách đối với cô.
Mặc dù đã định buông bỏ tình yêu với anh, nhưng chuyện tình cảm, nói buông tay, là có thể hoàn toàn buông tay.
Cho nên sau khi chia tay, cô nên cố gắng tránh gặp anh càng nhiều càng tốt, nếu không gặp được anh, cô sẽ dần quên anh.
Khi cô gọi điện cho Mục Ngạn, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
"Có chuyện gì vậy?"
"À..
Hôm qua chúng ta có nói, sẽ trả lại cho nhau đôi khuyên tai, vậy thì khi nào em có thể đến đưa cho anh?"
"Bây giờ anh đang ở khách sạn." Cô chớp chớp mắt, chỉ nghe thấy anh nói tiếp: "Em có thể đến đây đưa cho anh."
"Hay là anh đến trước cổng khách sạn đi, chỉ cần trao đổi, sẽ nhanh thôi."
Đầu bên kia im lặng một lúc, cô nín thở chờ đợi câu trả lời của đối phương.
"Nếu em không biết đường đến, anh có thể đến nhà em."
Dù sao bố mẹ cô cũng không biết hai người đã chia tay, nếu anh thật sự trực tiếp đến nhà cô thì càng thêm ngượng ngùng.
Và cô nghĩ họ không thể chịu nổi sự kích động vì ba mẹ cô coi anh là con rể tương lai của họ!
Kết thúc cuộc gọi, Tô Viên bước ra khỏi studio.
Khi cô đến khách sạn nơi anh ở, cô gõ cửa vài lần nhưng không thấy anh ra, gọi điện thoại cho anh anh cũng không nhấc máy, có phải anh đã xảy ra chuyện gì không? Nghĩ đến đây, cô vội vàng lấy thẻ phòng trong túi ra để mở cửa.
Cô tìm trong phòng khách, phòng ngủ, đều không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô vừa tìm anh vừa gọi tên anh, cho đến khi cô bước vào phòng tắm, trước mặt là hình ảnh một mỹ nam đang ngồi trong bồn tắm vô cùng quyến rũ.
Tô Viên vội vàng nhắm mắt lại, lúng túng nói: "Em..
Em vừa rồi có gõ cửa, sau đó có gọi điện thoại cho anh, nhưng không ai bắt máy, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện, ừm, anh..
bây giờ không sao rồi..
vậy em ra ngoài chờ anh."
Vừa nói, cô vừa muốn xoay người rời khỏi phòng tắm.
Kết quả là bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng "ào".
Tô Viên sửng sốt một chút, lập tức ngẩn ra.
Anh..
vậy mà trực tiếp đứng lên.
Mục Ngạn hiện tại không mặc quần áo, và thị lực của đồng chí Tô Viên luôn rất tốt, vì vậy cô bây giờ đương nhiên nhìn thấy cơ thể của anh, ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng có thể nhìn rõ.
Mà nói đến đây, không phải cô chưa từng nhìn thấy thân thể của anh, thậm chí còn nhiều lần chạm vào.
Nhưng vấn đề là dù như vậy, mặt Tô Viên vẫn đỏ bừng, bản năng mách bảo bản thân lúc này nên nhanh chóng quay mặt đi, ra khỏi phòng tắm.
Nhưng cô không thể rời mắt khỏi anh, lại càng khó rời khỏi, cả người như đông cứng lại.
Mục Ngạn bước từng bước một tới gần cô, mãi cho đến khi anh đi tới trước mặt cô, thân thể cô rốt cục mới có phản ứng, lui về phía sau vài bước.
Nhưng cô càng lùi, anh càng áp sát.
Cho đến khi cơ thể cô dựa vào tường, không có cách nào để rút lui.
Anh áp một tay vào bức tường, đến gần cô, cúi đầu xuống, "Em cho rằng anh sẽ gặp chuyện gì?"
Cô trong lòng than thở, anh có biết bây giờ mình không mặc quần áo không!
"Em.."
Thay vào đó, anh giúp cô trả lời: "Em sợ anh tự hại mình? Hay là anh sẽ tự tử?"
Tô Viên xấu hổ, điều này quá khoa trương, cho dù cô nghĩ gì đi chăng nữa, cô cũng không cho rằng Mục Ngạn sẽ làm chuyện như vậy vì chia tay.
Anh nhẹ nhàng nâng lên, từng chút một áp vào tóc cô.
Nhưng khoảnh khắc tay anh chạm vào tóc cô, cô đột nhiên co người lại như một chú thỏ đang sợ hãi, sau đó ngẩng đầu lên và kinh ngạc nhìn anh.
Mục Ngạn mím chặt môi, buông lọn tóc trong tay, đứng thẳng dậy, xoay người đi đến bồn rửa mặt bên cạnh, cầm khăn tắm lên lau người.
Tô Viên gần như chạy ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sofa với trái tim đập loạn xạ.
Dù sao đợi thêm một lát nữa, cô chỉ cần đổi đôi khuyên tai, sau đó trả lại thẻ phòng cho anh, thì quan hệ giữa cô và anh sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Mục Ngạn đi tới ngồi cạnh cô, không nói chuyện, nhưng tựa hồ đang tùy ý nhìn cô.
Cô càng trở nên lo lắng.
Thân thể thẳng tắp, hai tay tùy ý đặt ở trên đầu gối, cả người tư thế ngồi giống như học sinh tiểu học nghe thầy cô giảng bài.
Đợi hồi lâu, cô không thấy anh lên tiếng, sốt ruột lấy từ trong túi xách đôi khuyên tai đặt lên bàn, "Đây là khuyên tai lúc đó anh mua tặng em, ừm..
trả lại cho anh."
Ánh mắt anh liếc nhìn hai chiếc hoa tai, ánh sáng lấp lánh, tất cả dường như đang châm biếm mối quan hệ hiện tại giữa hai người.
"Anh biết rồi." Giọng nói mang theo một chút lạnh lùng.
Tô Viên ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt đối phương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Đột nhiên, cô rùng mình, như thể không khí xung quanh cô lạnh hơn nhiều.
"Vậy..
đôi khuyên tai em mua, có phải cũng nên trả lại cho em không?" Cô nhìn đôi khuyên tai vẫn còn trên tai anh lúc này.
"Được chí." Anh nói, nhưng chẳng làm gì cả, chỉ ngồi yên nhìn cô.
Tô Viên chớp mắt đợi một lúc lâu, nhưng anh không có ý định tháo xuống, vì vậy cô không thể không nhắc nhở, "Anh có phải cũng nên tháo nó xuống không?"
"Muốn thì tự lấy đi." Anh nhìn cô chằm chằm.
Chẳng phải lại tiếp xúc thân mật sao? Điều cô sợ nhất bây giờ là kiểu tiếp xúc gần gũi này.
"Em không muốn sao?" Anh nhướng mày hỏi ngược lại.
Cô cắn môi, thôi thì tự mình lấy vậy, dù sao lấy lại được đôi khuyên tai này, anh với cô cũng không còn gặp lại nhau nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy và đi về phía anh.
Cô không đến quá gần, thậm chí còn duỗi tay ra, cố ý ở khoảng cách xa nhất tháo khuyên tai anh xuống.
Rõ ràng việc tháo khuyên tai là một việc rất đơn giản, nhưng sao lúc này cô cảm thấy vô cùng khó khăn.
"Em..
sẽ yêu người khác chứ?" Giọng anh vang lên.
Tay cô run lên, suýt chút nữa ném luôn chiếc khuyên tai vừa tháo ra.
"Ý anh là sao?" Cô không hiểu ý anh lắm.
"Nếu em không yêu anh nữa, em có định yêu người khác không?" Anh hỏi.
Cô xấu hổ cúi đầu, khẽ ậm ừ, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò, có trời mới biết khi nào sẽ có lần thứ hai.
Chỉ là câu trả lời của cô lại khiến lồng ngực anh nhói lên, "Thật sao? Vậy em định yêu người như thế nào?" Ngay cả anh cũng không chú ý, trong giọng nói của mình có chút chua xót.
Tô Viên có chút không thoải mái nói: "Vấn đề này em..
thật sự chưa nghĩ tới." Bây giờ cô còn đang muốn buông bỏ mối quan hệ này với anh, làm sao có thời gian nghĩ xem mình sẽ yêu ai trong tương lai.
"Vậy thì bây giờ em có thể nghĩ về nó."
"Vậy thì em sẽ tìm một người đàn ông đối tốt với em.
Không cần quá đẹp trai, chỉ cần không quá xấu là được.
Có công việc ổn định.
Thu nhập của người đó cộng với thu nhập của em, có thể nuôi được bản thân cả hai và đứa con, tính tình tốt một chút, thường hay cười, biết hiếu thảo với người nhà.." Đây là ý tưởng của cô về người bạn đời của chính mình trước đây, và bây giờ cô nói một cách thản nhiên.
Ngay khi Tô Viên tháo thành công một chiếc khuyên tai khác trên tai anh, anh đột nhiên ngắt lời cô, "Đủ rồi!"
"..."
Cô giật mình, buông lỏng tay, đôi khuyên tai trên tay rơi xuống đất.
Tô Viên định ngồi xổm xuống nhặt khuyên tai, nhưng anh đã vươn tay ra siết chặt eo cô và kéo cô lại gần anh.
"Anh buông tay ra đi, em đi nhặt khuyên tai!" Hai tay cô đặt trên vai anh, liều mạng cố gắng tách hai người ra xa nhau.
Nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn, môi mỏng hơi hé mở, "Người như vậy, em không được yêu!"
"Sao anh lại nói em không được yêu người như vậy!" Cô mở to mắt nhìn anh.
"Bởi vì em yêu anh!" Anh nói.
Cô lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: "Đêm đó ở bờ sông, em đã nói rồi, về sau tuyệt đối sẽ không yêu anh!"
Không yêu nữa..
Những lời này khiến anh tái mặt, "Em nhất định phải yêu người khác sao?" Anh thấp giọng hỏi.
Anh lại nắm lấy tay cô, dùng môi hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
"Đừng yêu người khác, Tô Viên." Anh thì thầm, trong giọng nói mang theo một sự cầu xin, cũng như khao khát sâu sắc dành cho cô.
"Mục Ngạn, chúng ta đã chia tay rồi!" cô nói.
"Anh biết, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể bắt đầu lại." Anh nói, hai ngày nay dục vọng của anh đối với cô càng ngày càng mãnh liệt, giống như giờ phút này, anh đang ôm cô vào lòng, muốn mạnh mẽ đè cô xuống, muốn khẳng định chủ quyền, muốn chiếm hữu cô, muốn chắc chắn rằng cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Tô Viên ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt lộ ra khát khao với cô, giọng điệu lộ ra sự dụ dỗ vô hình, tựa hồ chỉ cần cô nhẹ gật đầu, bọn họ sẽ bắt đầu lại với mối quan hệ như trước đây, và cô sẽ tiếp tục lừa dối mình là bạn gái của anh, lừa dối bản thân rằng người anh yêu nhất là cô.
Nhưng-- "Thực xin lỗi, em không làm được."
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên tối sầm lại, dường như có một cỗ khí tức đáng sợ lan tràn toàn thân.
Sau đó, anh từ từ đứng dậy và nhìn chằm chằm xuống cô.
Lúc này, dưới ánh mắt của Mục Ngạn, Tô Viên toàn thân căng thẳng, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt kiên định nhìn anh: "Mục Ngạn, em rất trân trọng tình yêu, nhưng đồng thời, em cũng rất trân trọng tình bạn.
Nếu một ngày nào đó, em vì muốn có được tình yêu của anh mà ghen tuôn, oán hận, thậm chí gây tổn hại lớn hơn đến tình bạn mà em trân trọng, thì em thà buông bỏ tình yêu vốn không thuộc về mình".
"Cho nên, em thật sự không muốn?" Thanh âm của anh lạnh lùng vô cùng, "Cho dù anh nói, anh sẽ buông bỏ Xán Xán và yêu em, em vẫn không muốn sao?"
"Ừm, em không muốn." Cô vẫn không trốn tránh ánh mắt của anh, "Yêu không phải nói là yêu nhất, mà là nhất định yêu nhất là ai, giống như năm năm anh ở bên Xán Xán, có lẽ trong lòng Xán Xán, đã từng hy vọng có thể yêu anh, nhưng.." Cô không nói tiếp mà chỉ cười tự giễu, "Em không thể đoán trước được anh sẽ yêu em bao lâu nữa.
Nhưng em có thể đoán được rằng nếu Xán Xán lại gặp tai nạn và anh sẽ quan tâm đến Xán Xán, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của em, thì lúc đó em nhất định sẽ trở thành một người xấu xa, nhưng em không muốn mình trở thành như vậy.".