Kỳ nghỉ đông năm nay, vô cùng lạnh rét.
Hạ Đàn giống như động vật ngủ đông, mỗi ngày đều làm tổ trong nhà không ra khỏi cửa.
Cạnh cửa sổ sát mặt đất trong mặt đất có đặt một chiếc giường xếp, Hạ Đàn rãnh rỗi sẽ nằm lười trên đó, ngắm nhìn khung cảnh mùa đông ở bên ngoài cửa sổ.
Tuyết phủ đầy cây, cả sân chìm trong màu trắng xóa, thật sự rất đẹp.
Trong phòng ấm áp, cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng là đủ.
Hạ Đàn mặc một chiếc váy màu xanh nhạt được cột dây ở eo, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng.
Nằm trên giường xếp, máy sưởi phả ra từng đợt khí nóng ẩm, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Một quyển sách được xem một nửa đặt bên cạnh gối đầu.
Hàn Triệt vừa họp xong, lúc bước xuống dưới lầu đã hơn ba giờ chiều.
Anh bước đến trước cửa sổ sát mặt đất, ngồi xuống bên cạnh Hạ Đàn.
Cô nhắm mắt lại, giấc ngủ thật sự an ổn.
anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên không đành lòng đánh thức cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Trong giấc ngủ Hạ Đàn mơ màng cảm giác như có gì đó cọ cọ mặt mình, hơi ngứa.
Cô nhăn mặt nhíu mày, lầu bầu rồi giơ tay gãi gãi mặt mình.
Hàn Triệt không nén được cười, cúi người xuống hôn cô.
Hạ Đàn mơ mơ màng màng cảm giác có gì đó cắn môi mình, cô lẩm bẩm rồi trở mình lại, cả người liền bị ôm chặt, lực đạo trên môi càng mạnh hơn. Đầu lưỡi cũng bị nuốt hết.
Cuối cùng cô cũng bị thức giấc, mở to hai mắt. Cả người cô nằm dưới thân Hàn Triệt, tay anh đặt dưới đầu cô, hôn thật sâu.
Hạ Đàn nâng tay, vòng tay lên ôm cổ anh, ngây ngóc hỏi: "Anh hết bận rồi sao?"
Hàn Triệt hôn môi cô, ừ.
Bàn tay anh chui vào váy cô, Hạ Đàn bị trêu chọc nên vô thức vặn vẹo thân mình, rụt về phía sau.
Hàn Triệt giữ chặt chân cô, cắn môi cô, khàn giọng nói: "Trốn cái gì?"
Hạ Đàn thì thào, "Sáng nay anh mới....."
Nói xong, mặt đỏ bừng liếc mắt nhìn anh.
Hạ Triệt cười rộ lên, sờ sờ đuôi lông mày của cô, "Hiếm khi cuối tuần mà rãnh thế này."
Bàn tay Hạ Đàn đặt lên ngực anh, ngước nhìn anh, "Anh không mệt à?"
Hàn Triệt cong môi cười, cúi người cắn vành tai cô, nhỏ giọng nói: "Em còn không biết thể lực của anh sao?"
"....."
Hạ Đàn cảm thấy thời gian gần đây Hàn Triệt thật sự là không biết xấu hổ.
Cô đá chân anh, "Em muốn uống nước."
Thật ra Hàn Triệt cũng không thật sự muốn làm, chẳng qua là muốn trêu bé ngốc này mà thôi.
Anh nở nụ cười, xoa xoa đầu cô, "Chờ."
Đứng dậy, cầm ly trên bàn trà lên, rót nước cho Hạ Đàn.
Hạ Đàn ngồi dậy trên giường xếp, thả mái tóc đã dài đến lưng ra, lấy dây cột tóc màu trên trên cổ tay buộc lại.
Dạo gần đây cô rất lười, nằm lâu một chút là cả người mềm nhũn.
Hàn Triết bưng bước đến cho cô, Hạ Đàn duỗi tay nhận lấy, cười tủm tỉm, "Cảm ơn Hàn tổng."
Hàn Triệt nói: "Uống thì rồi lên lầu thay đồ, anh dẫn em ra ngoài."
Hạ Đàn ôm ly nước ấm, cô uống hai ngụm, trong lòng cũng ấm áp hẳn.
Đưa ly nước trả lại cho Hàn Triệt, nhìn anh hỏi: "Đi đâu vậy anh?"
Hàn Triệt cầm lại ly, xoay người lại đặt lên bàn trả, sau đó nói: "Hôm nay có nắng, anh dẫn em ra ngoài chơi."
Anh còn trêu cô, "Nếu không ra khỏi cửa, anh còn sợ em sắp ngủ đông luôn rồi."
Hạ Đàn bị chọc cười.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt kính cửa sổ sát đất, dường như phản chiếu ra nhiều màu sắc sặc sỡ.
Cô ngửa đầu, đón ánh nắng, vô thức cong khóe môi lên mỉm cười ngọt ngào.
Ánh nắng mùa đông, thật sự rất tốt.
Cô về phòng thay quần áo, Hàn Triệt gọi với theo, "Mặc nhiều một chút, ở ngoài lạnh lắm đấy."
Hạ Đàn ừ gật đầu, lấy hai chiếc áo khoác ra khỏi tủ.
Áo màu đen dài, là đồ tình nhân do Hàn Triệt mua.
Cô đưa cho Hàn Triệt, "Của anh nè."
Hàn Triệt qua đầu lại liếc nhìn cô, cười rộ lên.
Anh giơ tay nhận lấy mặc vào.
Hàn Triệt thay xong quần áo, Hạ Đàn vẫn còn ngồi trang điểm trước gương, Hàn Triệt đi ngang qua, sờ sờ tóc cô, "Anh chờ em trong sân nhé."
"Được ạ."
Hạ Đàn ở trong phòng kì kèo thêm vài phút, xách chiếc túi nhỏ, lạch bạch lạch bạch chạy xuống dưới lầu.
Ra đến sân, chỉ thấy Hàn Triệt ngồi trên một chiếc xe đạp, một chân chống dưới đất, hai tay đặt trong túi áo khoác.
Thấy Hạ Đàn đi ra, giương mắt lên nhìn cô, khóe môi cười rộ lên.
Hạ Đàn đóng cửa lại, chạy máy bước xuống bậc thềm, "Chúng ra đi xe đạp sao anh?"
Hàn Triệt cười, gật đầu, "Ừm, dẫn em đi hóng gió."
Một chân anh đặt lên bàn đạp, hơi hất cằm, "Lên xe nào."
Đại học năm nhất Hạ Đàn bị té xe đạp rất nặng, cho đến bây giờ vẫn còn bị ám ảnh.
Cô vòng chân qua, ngồi ở yên sau xe, ôm Hàn Triệt, "Em sẽ không té nữa đúng không anh?"
Hàn Triệt trêu cô, "Ngã thì anh dẫn em đi bệnh viện thôi."
Hạ Đàn hừ một tiếng, "Em mà té thì anh sẽ mất vợ đấy."
Hàn Triệt cười, đạp xe ra khỏi sân.
Đạp xe ra khỏi tiểu khu, nhân viên bảo vệ nhìn thấy, hô len: "Hàn tiên sinh, ra ngoài chơi à."
Hàn Triệt mỉm cười, xem như là đã trả lời.
Ra đến bên ngoài, Hàn Triệt chở Hạ Đàn đi dọc theo bờ sông Nguyệt Dương hóng gió.
Hạ Đàn ngồi ở phía sau, ôm Hàn Triệt, mặt dán lên lưng anh.
Ngửi mùi hương bạc hà trên người Hàn Triệt, gió thổi bay tóc cô.
Ánh nắng mùa đông chiếu lên người, gió sông thổi lồng lộng, Hạ Đàn nhìn mặt sông trước mặt.
Mặt sông phản chiếu lấp lánh, muôn màu muôn sắc.
Có rất nhiều người đi hóng gió.
Rất nhiều xe đạp đậu bên bờ sông.
Hàn Triệt cũng đậu xe lại, Hạ Đàn bước xuống xe, chạy ra bờ sông.
Cô nằm sấp lên hàng rào đá, phơi mình dưới nắng, gió thổi, nhìn mặt sông lấp lánh ở trước mặt, tâm trạng cô bình yên không thể diễn tả được.
Một chân Hàn Triệt chống dưới đất, vẫn còn ngồi trên xe, không bước đến.
Nhìn Hạ Đàn đứng bên bờ sông ở phía xa.
Ánh mặt trời chiếu lên người anh, anh nhìn Hạ Đàn, đáy mắt mỉm cười vui vẻ.
Hạ Đàn đứng ở bờ sông một lúc, chạy về, bổ nhào vào người Hàn Triệt.
Hàn Triệt giang tay ôm cô, "Không ngắm nữa à?"
Hạ Đàn cười tủm tỉm, hôn lên môi anh.
Hàn Triệt nhướng mày nhìn cô.
Hạ Đàn không nói gì, chỉ mỉm cười.
Hàn Triệt chăm chú nhìn Hạ Đàn một lúc, nâng tay giữ đầu cô, cúi đầu hôn xuống.