Thẩm ngữ

Chương 16: Khẩu giao (H)
 
Thẩm Ngữ mới vừa trải qua cao trào, lúc này nơi riêng tư vô cùng mẫn cảm nhưng lại bị Diệp Lệ Thành không quan tâm mà cứ liên tục cọ xát khiến cô cảm giác có hơi đau.
 
Cơ thể Thẩm Ngữ cong thành hình cung, răng cô cắn chặt cánh tay để áp chế âm thanh, tiếng nước òm ọp do cọ xát cùng với tiếng thở dốc của anh văng vẳng khắp phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau ba mươi mấy lần thì anh dùng sức đẩy lên trên một chút, khe hở ở quy đầu lần đầu tiên xuất tinh suốt một năm yên lặng.
 
Có thể là lâu rồi không bắn tinh nên anh cảm thấy có chút đau xót giữa cơn khoái cảm ấy, tinh dịch cũng không phải bắn mạnh ra như lúc trước mà là chậm rãi chảy ra từ mã mắt. Bởi vì quá trình đó quá chậm nên dần dần cơn đau lấn át hết khoái cảm của anh.
 
Diệp Lệ Thành mặt đầy đau đớn ngã xuống tấm thảm, bàn tay nắm chặt làm lộ ra gân xanh, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
 
Dương vật ngẩng cao quấn đầy gân xanh vẫn còn đang giật giật, tinh dịch đặc sệt chậm rãi chảy ra khỏi mã mắt.
 
Thẩm Ngữ sợ tới mức quên cả cơn đau ở nơi riêng tư, tay chống lên đất bò đến bên người anh, “Chú làm sao vậy?”
 
Tay cô vừa đụng đến đùi anh thì cơ đùi anh đã căng chặt lên giống như đang nhẫn nhịn không đá cô đi.
 
“Tránh xa tôi một chút.” Diệp Lệ Thành cắn răng đuổi cô đi, không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em, em không đi!” Thẩm Ngữ buột miệng thốt ra, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, cô vội vàng tìm xem trên người anh có vết thương nào không, “Chú bị đau ở đâu?”
 
“Cút…!”
 
Thẩm Ngữ không cẩn thận đụng gốc dương vật.
 
“Chỗ, chỗ này bị đau sao? Em nên làm thế nào đây, có cần đắp khăn ướt lên không?” Thẩm Ngữ đưa tay lại gần dương vật, cô muốn làm gì đó nhưng rồi cũng không dám đụng vào, bắt đầu lầm bầm lầu bầu nói năng lộn xộn.
 
Bỗng nhiên dương vật run run rồi tiết ra một lượng lớn tinh dịch, sau đó Diệp Lệ Thành phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
 
Thẩm Ngữ thấy thế, tưởng là nơi chảy ra tinh dịch khiến Diệp Lệ Thành đau đớn nên cô liền rơi vào trạng thái khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử một phen. Cô ngậm lấy quy đầu rồi dùng sức hút một cái, Diệp Lệ Thành đau đến mức bật ngồi dậy, mồ hôi như hạt đậu không ngừng chảy xuống, môi nổi lên màu trắng không bình thường.
 
Tay anh đặt lên đầu cô giống như muốn đẩy cô ra nhưng không ngờ cô lại tiếp tục dùng sức liếm mút khiến anh bật ngửa ra thả tay ra. Diệp Lệ Thành đau đến mất hết sức nên chỉ có thể nằm đó thở dốc từng cơn, bây giờ trông anh giống như con cá bị vứt lên bờ, thoi thóp mặc Thẩm Ngữ xâu xé.
 
May là cú hút vừa nãy khiến cơn đau của anh giảm bớt, anh cảm giác rõ được tinh dịch đang xuất ra nhanh hơn, tuy rằng vẫn là hình thức chảy xuôi nhưng lượng tinh cũng nhiều hơn.
 
Có lẽ là do tích tụ đã lâu nên ước chừng hai phút sau thì tinh dịch mới ngưng chảy ra, hai má Thẩm Ngữ phồng lên nhưng cô vẫn cố hết sức để ngậm quy đầu. Cô dùng đầu lưỡi đẩy cái khe ở mã mắt ra để tinh dịch có thể chảy nhanh hơn một chút, có một ít tinh dịch theo đó mà chảy dọc theo dương vật đến đám rừng rậm màu đen rồi tạo thành những điểm trắng loang lổ trên đó.
 
Sau khi ngậm hết giọt cuối cùng, Thẩm Ngữ nhả quy đầu ra, cô nửa há miệng không biết nên làm thế nào để lấy nó ra nên đành bất lực nhìn anh.
 
Lúc cơn đau dần giảm bớt thì Diệp Lệ Thành đã chống tay để ngồi dậy, anh nhìn cô gái đang mút dương vật của anh để giúp anh xuất tinh dễ dàng hơn. Lúc này hai người đang trong trạng thái mặt đối mặt, Diệp Lệ Thành vừa nhìn là đã có thể thấy được cái thứ trăng trắng trong miệng cô.
 
Đó là tinh dịch của anh.
 
Cái thứ khiến Cố Uyển Như ngửi thôi cũng không muốn lại được Thẩm Ngữ ngậm trong miệng.
 
Thẩm Ngữ chớp chớp mắt nhìn anh rồi chỉ chỉ cái thứ trong miệng.
 
Diệp Lệ Thành đứng dậy lấy tờ khăn giấy rồi đưa nó đến bên miệng cô, “Nhổ ra đi.”
 
Thẩm Ngữ nghe lời cúi đầu chậm rãi nhả tinh dịch ra.
 
Tinh dịch màu trắng sền sệt chầm chậm trượt qua cánh môi đỏ bừng, gương mặt thiếu nữ non nớt của cô càng làm cho khung cảnh thêm tình sắc.
 
Diệp Lệ Thành đột nhiên mở miệng, “Còn lại nuốt vào đi.”
 
Anh muốn nhìn thử xem cô có thể vì anh mà làm đến bước nào.
 
Thẩm Ngữ không chút do dự mà nuốt ực một tiếng, sau đó cô hé miệng cho anh nhìn, “Chú xem, em nuốt hết rồi nè.”
 
Không hiểu sao Diệp Lệ Thành lại cảm thấy bây giờ thể xác và tinh thần của mình rất thoải mái, tâm tình bình thản thả lỏng, anh sờ sờ đầu cô, “Rất tuyệt.”
 
Nhận được lời khen của Diệp Lệ Thành, Thẩm Ngữ mừng rỡ ôm anh, dụi đầu vào cổ anh cọ cọ, đòi anh an ủi, “Chú không biết đâu, khi nãy em sợ muốn chết.”
 
Diệp Lệ Thành giật mình, cứng đờ nâng tay đặt lên lưng cô vuốt ve vài cái, “Làm rất tốt.”
 
“Vậy chú phải thưởng cho em đó.” Thẩm Ngữ quay sang đòi anh trả công.
 
Biểu cảm trên mặt Diệp Lệ Thành nhìn không ra là đang vui hay giận, anh nhàn nhạt nói, “Muốn thưởng cái gì?”
 
“Đêm nay chú có thể… Ôm em về phòng ngủ được không?” Thẩm Ngữ ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích nói, “Hồi còn nhỏ em ham chơi nên hay ngủ quên ở ngoài, lúc đó đều là ba em ôm em về phòng.”
 
“Tôi ôm em thì ba em sẽ không…” Diệp Lệ Thành đột nhiên dừng lại, anh nhớ tới cha mẹ cô đã qua đời nên liền mềm lòng, “Được rồi, lát nữa tôi ôm em về.”
 
“Thật sao!?” Nữ hài vui mừng khôn xiết nhìn anh.
 
Diệp Lệ Thành cười cười, gật đầu.
 
“Cảm ơn chú, em vui quá!” Thẩm Ngữ vui vẻ mà lăn lộn trong ngực anh, Diệp Lệ Thành đột nhiên bình tĩnh trở lại, anh nghĩ tới một vấn đề.
 
Anh vô thức sờ sờ tóc cô, ngữ khí không buồn không giận, “Lúc trước em đã từng ngậm cho những người đàn ông khác chưa?”
 
“Ngậm?” Thẩm Ngữ không rõ nguyên do.
 
“Khẩu giao.” Diệp Lệ Thành giống như đang hỏi vu vơ nhưng thực ra anh lại đang âm thầm quan sát cô.
 
Có lẽ là do quan niệm truyền thống đã thấm sâu vào trong đầu anh nên anh rất để ý đến lần đầu tiên của Thẩm Ngữ, cho dù anh không phải là người cướp nó đi.
 
Nhưng hẳn là Diệp Lệ Thành không ý thức được, Thẩm Ngữ đã bị anh cuốn lãnh địa riêng của mình. Anh ngầm thừa nhận Thẩm Ngữ là một thứ của anh nên anh mới không thể chấp nhận việc cô bị người khác làm bẩn. Đặc biệt là lần đầu tiên của Cố Uyển Như cũng không phải là anh, chuyện này cứ như một cây đinh ghim sâu trong lòng anh, tuy không thấy được nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng nó vẫn luôn ở đó.
 
Thẩm Ngữ hiểu được ý của anh thì mặt liền ửng hồng như tôm luộc, “Không, không có.”
 
Cô mới chợt nhận ra không ngờ mình lại không biết xấu hổ mà đi ngậm cái thứ kia của anh như thế, “Em, em chỉ là nhìn thấy… Nó, nó mới vừa chảy ra là chú bị đau, cho nên… Cho nên em mới…”
 
Người đàn ông cảm thấy yên tâm, hài lòng hôn lên trán cô, “Tôi rất thích.”
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngữ khẩu giao cho người khác, và đây cũng là lần đầu tiên anh được người khác khẩu giao.
 
Cho nên, đây cũng coi như là “Lần đầu tiên” của hai người đi?
 
Thẩm Ngữ chớp chớp mắt, nghiêng đầu không dám nhìn anh, e thẹn nói, “Vậy sau này em sẽ ngậm cho chú nữa…”
 
Nghe Thẩm Ngữ nói xong, dương vật Diệp Lệ Thành giống như muốn cứng thêm lần nữa, anh bắt đầu tìm cho mình cái cớ, khẩu giao, hẳn là cũng được tính trong phạm vi trị liệu nhỉ? Uyển Như từng nói là chỉ cần không tiến vào bên trong Thẩm Ngữ thì còn lại anh muốn làm gì cũng được …
 
Sau khi xây dựng tâm lý xong, Diệp Lệ Thành cũng không che dấu dục vọng của mình nữa, anh ngậm lấy môi dưới của cô rồi liếm mút, “Được, tôi cho em ngậm, tôi sẽ dùng tinh dịch của mình để đút em ăn no…”
 
Anh thích cái cảm giác được khóa miệng cô, ấm áp mà ướt át, còn thoải mái hơn khi làm Cố Uyển Như.
 
“Nói tôi nghe, tinh dịch uống có ngon không?” Diệp Lệ Thành đè cô lên thảm, vừa hôn vừa cử động eo để dương vật cọ xát với bắp đùi cô.
 
Mặc dù Diệp Lệ Thành không có nhiều kỹ thuật nhưng để đối phó với người có kinh nghiệm bằng không như Thẩm Ngữ thì vẫn dễ như trở bàn tay, Thẩm Ngữ bị hôn đến ý loạn tình mê, cô trả lời theo bản năng, “Rất ngon…”
 
Lòng tự trọng của anh được thỏa mãn, Diệp Lệ Thành ngồi trước ngực cô, đỡ dương vật đưa đến miệng cô rồi nhẹ giọng dỗ cô ngậm vào, Thẩm Ngữ mới vừa ngậm chưa đến vài phút thì tay nắm cửa đã phát ra âm thanh lạch cạch làm gián đoạn đôi nam nữ đang dây dưa trên thảm với nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui