Chương 49: Giải quyết xong + Durex
Cô ta chỉ có hình trên điện thoại, chưa kịp đăng lên mạng.
Hiệu trưởng thuận thế cất điện thoại vào hộc tủ, “Nếu ảnh bị truyền ra ngoài thì dư luận chắc chắn sẽ xôn xao, điều này hẳn là em biết đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng tử Tiết Linh Nhi run rẩy.
“Nếu để ba mẹ em và bạn học biết chuyện này là do em dựng lên…”
“Không! Thầy ơi, em biết sai rồi, thầy đừng nói với bọn họ là do em làm…”
“Đương nhiên, em là học sinh của trường, là một hiệu trưởng thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ em.” Hiệu trưởng nói với giọng điệu bình tĩnh, “Như vậy đi, em để điện thoại của em ở đây, nếu có người tới điều tra thì coi như là em chủ động giao nộp chứng cứ, thầy cũng sẽ tranh thủ xử lý cho em.”
Tiết Linh Nhi mặt xám như tro tàn, “Thật không thầy? Em sẽ không có việc gì chứ?”
“Thầy sẽ cố gắng.” Hiệu trưởng giữ thái độ trầm tĩnh, “Được rồi, hôm nay hôm nay sau khi tan học thầy sẽ kêu thầy Lương đi cùng em đến nhà Thẩm Ngữ để em xin lỗi bạn. Về xử phạt thì thầy Lương sẽ nói với em sau, giờ em về lớp học đi.”
Tiết Linh Nhi như mất hết hồn mất vía, giáo viên có hỏi gì cũng không nghe thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiều hôm đó, người đăng ảnh chụp đã đăng một bài thanh minh: Mọi người ơi, tấm ảnh kia tôi đăng lên cho vui, nhưng tôi không ngờ là mọi chuyện đi xa đến vậy. Người trong tấm ảnh không phải là học sinh trường Trung học số Mười ba, người đó muốn chơi trò tình thú nên mới mặc đồng phục của trường Trung học số Mười ba. Tôi lần nữa xin lỗi vì việc làm và lời nói của mình.
Đồng thời, thông báo xử phạt Tiết Linh Nhi cũng yên lặng xuất hiện trên mục thông báo, phạt đình chỉ học cô ta một tuần, bắt đầu từ cuối tuần này.
Tuy hiệu trưởng và các giáo viên đều không đề cập đến chuyện Tiết Linh Nhi tung tin đồn, nhưng không biết ở đâu lại để lộ rằng Tiết Linh Nhi chính là người phân tích ảnh, tung tin đồn trên Tieba. Thông tin đó đã lan ra khắp trường, cộng với việc cô ta đột nhiên bị đình chỉ học khiến bạn bè càng tin người làm ra việc đó chính là cô ta.
Cộng thêm đoạn tái bút khiến bạn bè đều dễ dàng đoán ra được động cơ của cô ta, là mối quan hệ tình yêu tam giác kinh điển, đồng thời cũng có một số người bắt đầu thông cảm cho Thẩm Ngữ.
Mấy ngày trước bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Ngữ, bây giờ tất cả những điều đó đều chuyển lên người Tiết Linh Nhi, cô ta đã trở thành kiểu người mà bản thân mình khinh thường nhất. Tiết Linh Nhi buồn bực không vui về đến nhà, cô ta không muốn học ở trường này nữa, cô ta hi vọng có thể chuyển trường.
Đáng tiếc, cô ta còn chưa ý thức được tình hình đã chuyển biến xấu, ba mẹ chờ cô ta ở nhà từ lâu.
Mặt ba cô ta xanh mét, phẫn nộ đập bàn quát lớn, “Con xem con đã làm cái gì ở trường!?”
Ở trường bị bạn bè xa lánh, về nhà bị ba quở trách, Tiết Linh Nhi cũng không nhịn được những oan khuất trong lòng, cô ta khóc thút thít nói, “Ba cũng không quan tâm con…”
Ba cô ta liền nổi giận, “Ba cho con tiền, cho con đi học, nhiêu đây cũng không đủ quan tâm sao!?” Ba Tiết giơ tay định tát cô.
Mẹ Tiết nhanh chóng ngăn lại, tuy thương con nhưng mặt vẫn chút trách cứ, “Con nói với ba đi, con chọc phải ai ở trường rồi?”
Tiết Linh Nhi ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Nhà xưởng của ba con bị báo cáo ô nhiễm nên đã bị phong tỏa rồi. Ba con có tìm cục trưởng Lưu, cục trưởng bảo về hỏi con.”
“Linh Nhi, con nói thật đi, con có mâu thuẫn với bạn nào trong trường đúng không?”
Tiết Linh Nhi ánh mắt mơ hồ, “… Không có.”
Ba Tiết hừ lạnh một tiếng.
Tiết Linh Nhi cúi đầu chột dạ nói, “Đúng là có, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm…”
Ba Tiết nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tiết Linh Nhi sợ nhất ánh mắt này của ba, cô không dám giấu, “Con có nói bậy về bạn trên Tieba …”
“Bạn nào?”
“Thẩm Ngữ.” Tiết Linh Nhi nói, “Nhưng không thể là Thẩm Ngữ được, bạn đó là cô nhi…”
Tiết Linh Nhi bỗng vỗ trán, “Không phải là người đàn ông đó chứ…”
Ba Tiết hỏi, “Ai?”
“Con cũng không biết nhưng mà điện thoại con có ảnh…” Tiết Linh Nhi tìm ba lô, sau đó ngẩng đầu, “Điện thoại con ở chỗ thầy hiệu trưởng!”
“Ba, thầy hiệu trưởng giữ điện thoại con, nhất định là cho người đàn ông đó giở trò!” Tiết Linh Nhi kích động nói.
Ba Tiết rũ mắt suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng, “Chuyển trường đi.”
“Chuyển bây giờ sao ba!? Nhưng năm sau con thi đại học rồi!”
“Ngày mai chuyển ngay.” Ba Tiết không cho phép cô ta tranh luận, ông không để ý đến sự phản kháng của Tiết Linh Nhi, ông mở cửa đi ra ngoài, để lại mẹ Tiết khuyên nhủ cô ta.
Sóng gió mới vừa qua được mấy ngày thì Thẩm Ngữ lại nhận được tin nhắn của Cố Uyển Như: Tối thứ bảy tham gia sinh nhật Lâm Lâm.
Thẩm Ngữ có chút kinh ngạc, cô nghĩ là Cố Uyển Như muốn tránh bị nghi ngờ, cô thì vẫn chưa đồng ý lời mời sinh nhật của Diệp Lâm Lâm.
Thẩm Ngữ thấp thỏm không biết có nên đồng ý hay không, cô còn đang do dự có nên báo cho anh hay không thì đêm đó anh đã tìm đến.
Sau việc cô bị tung tin đồn thì Diệp Lệ Thành không yên tâm để cô ở nhà một mình vào buổi tối, thế nên mấy ngày qua anh đều qua đêm ở khu biệt thự.
Đêm nay không giống như mấy đêm trước, không khí trong phòng có chút khô nóng hơn.
Diệp Lệ Thành mơn trớn bờ vai Thẩm Ngữ, “Bây giờ tin tôi rồi chứ?”
Thẩm Ngữ cọ cọ vào ngực anh, “Đúng rồi, dì Cố nói em ngày mai đến dự sinh nhật Lâm Lâm, dì nói đây là nhiệm vụ cuối cùng.”
Diệp Lệ Thành không để ý nói, “Vậy đến đi, tôi cũng tham gia mà, em không cần phải sợ.”
Thẩm Ngữ gật gật đầu, trong vô thức càng thêm ỷ lại Diệp Lệ Thành.
Mùi thơm cơ thể Thẩm Ngữ quanh quẩn bốn phía, bầu ngực trắng tuyết bị ép đôn lên như ngọn núi, Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn, Diệp Lệ Thành không khỏi nghĩ đến những chuyện này nọ.
Phải biết rằng, mấy ngày trước anh đều phải cố gắng không chạm vào cô.
Diệp Lệ Thành đưa tay vào váy ngủ Thẩm Ngữ, ngón trỏ chui vào khe ngực, cảm nhận sự mịn màng của nó, Diệp Lệ Thành phát ra một tiếng cảm thán, “Mới mấy ngày không chạm vào mà nó hình như lớn hơn rồi nhỉ?”
Thẩm Ngữ khẩn trương nói, “Không phải là mang thai chứ?”
Diệp Lệ Thành gõ lên trán cô, “Quên rồi sao? Mấy ngày trước em mới có.”
Thẩm Ngữ bừng tỉnh nhẹ nhàng thở ra, “Cũng đúng, em suýt nữa quên mất.”
Không biết nghĩ tới cái gì mà mặt Thẩm Ngữ bỗng đỏ lên, cô nhỏ giọng nói, “Nhưng chúng ta vẫn nên dùng cái đó đi…”
“Cái đó là cái gì?” Diệp Lệ Thành biểu tình lười biếng.
“… Chính là, chính là cái đó đó!”
“Cái nào?”
Thẩm Ngữ trừng mắt nhìn anh.
Diệp Lệ Thành bình tĩnh, không còn cổ hủ như trước mà đã bày ra dáng vẻ vô lại, “Em không nói thì sao tôi biết?”
“Dùng cho chú đó!”
Diệp Lệ Thành tốt bụng lấy một cái bao nhỏ màu đỏ ở đầu giường ra, phía trên hộp được viết chữ màu xanh: Durex.
Thẩm Ngữ đỏ mặt, “Sao ở đây lại có cái này…”
“Em nói xem nó ở đây là vì ai?” Diệp Lệ Thành ôm Thẩm Ngữ rồi lấp kín môi cô, “Tiểu Ngữ là yêu tinh đúng không? Em đến đây để hút hết tinh khí của tôi phải không?”
“Không phải mà…”
Thẩm Ngữ bị hôn đến nhũn cả người, cô ngoan ngoãn nằm dưới thân Diệp Lệ Thành.
“Thế vì sao tôi làm tình với em nhiều lần rồi mà vẫn luôn cảm thấy không đủ? Hửm?”