Chương 52: Thuốc kích dục (H một nửa)
Diệp Dập Thành nghe phục vụ nói xong thì vội vàng chạy tới lầu 17, em trai đã dặn anh là nên để ý đến Thẩm Ngữ. Mới ra khỏi thang máy thì anh ta đã thấy Cố Uyển Như vào phòng một mình, nhưng do góc độ nên anh không thấy rõ số phòng, Diệp Dập Thành định đi qua nhìn, chưa kịp làm gì thì Cố Uyển Như đã vội vàng đi ra.
Diệp Dập Thành nghiêng người dựa vào tường một lúc rồi mới đến xem số phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng 7011.
Diệp Dập Thành suy nghĩ gì đó, anh ta nhếch mày, khóe môi cong lên tạo ra nụ cười sâu xa.
Chơi threesome?
Trong đầu Diệp Dập Thành hiện lên đầu vú hồng nhạt lần trước anh ta vô tình thấy. Trong lòng anh ngứa ngáy, nếu Diệp Lệ Thành đồng ý thì anh cũng muốn ‘nếm’ thử mùi vị của Thẩm Ngữ.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh ta vội vàng bác bỏ suy nghĩ này, Cố Uyển Như tuyệt đối sẽ không đồng ý, chẳng lẽ là đi bắt gian?!
Em trai anh ta thuê phòng cho Thẩm Ngữ, vốn định tranh thủ mây mưa một phen, không ngờ lại bị Cố Uyển Như phát hiện nên mới diễn ra một màn như thế. Diệp Dập Thành tưởng tượng ra tiết mục bắt gian, sau đó anh ta quyết định thuê phòng bên cạnh để phòng hờ giúp đỡ em trai.
Trở về phòng, Diệp Dập Thành suy tư một lúc sau đó kêu phục vụ mở cửa phòng 7011 ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng rất yên ắng, Diệp Dập Thành nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Thẩm Ngữ đâu, vừa định rời đi thì anh chợt dừng bước.
Anh nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
Diệp Dập Thành bước nhẹ, anh đi đến nơi phát ra tiếng thở thì phát hiện một chiếc cửa ẩn, đó là phòng phụ của phòng ngủ.
Cửa phòng phụ được thiết kế theo kiểu cửa kéo của Nhật Bản, tiếng lăn của ròng rọc rất nhỏ, cửa bị mở ra hoàn toàn, cơ thể thiếu nữ lẫn lộn trong đống chăn xuất hiện trước mặt anh.
Cánh tay và bờ lưng trần của cô hồng hào, đôi môi đỏ mọng thở gấp đầy quyến rũ.
Bụng dưới của Diệp Dập Thành nóng lên, anh ta như bị mê hoặc mà bế Thẩm Ngữ lên.
Cơ thể Thẩm Ngữ vô cùng nóng, cô tham lam dán lên áo sơ mi lụa lành lạnh của Diệp Lệ Thành, bây giờ cô như con mèo con đang cọ cọ vào ngực anh ta, “Ưm…”
Cô thở ra một hơi thỏa mãn, môi khẽ nhếch lộ ra hàm răng trắng tinh, Diệp Dập Thành có thể nhìn thấy cái lưỡi thẹn thùng giấu bên trong, bây giờ trông cô như con mèo nhỏ mà Tô Hoa nuôi vậy.
Giọng Diệp Dập Thành bỗng trở nên ôn nhu, “Ôm như vậy thoải mái sao?”
Thẩm Ngữ đương nhiên không thể đáp lại, cô vô thức ưm một tiếng, Diệp Dập Thành lại xem đó là câu trả lời.
Diệp Dập Thành ôm Thẩm Ngữ về phòng mình, anh ta vào phòng tắm vắt khăn ướt để giúp cô hạ nhiệt.
Tuy anh không rõ mục đích cô tiếp cận Diệp Lệ Thành, nhưng nếu em trai anh ta thích thì người làm anh như anh ta cũng không thể quá đáng.
Ra khỏi phòng tắm thì Diệp Dập Thành nhìn thấy Thẩm Ngữ đang đưa tay xuống đùa bỡn hoa huyệt. Váy ren bị vén cao lên nhưng Thẩm Ngữ không biết tự an ủi, cô chỉ biết lung tung xoa âm hộ cách một lớp quần lót, cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa khiến cô muốn muốn khóc thành tiếng, cô bất lực gọi Diệp Lệ Thành, “Chú ơi, chú…”
Diệp Dập Thành biết rõ cô đang gọi Diệp Lệ Thành nhưng dương vật anh vẫn vô thức ngẩng cao đầu.
Diệp Lệ Thành tối sầm mắt, tay anh ta cầm khăn lông đã được giặt ướt, Thẩm Ngữ lại như cố tình không biết mà rên rỉ mời gọi anh, “Tiểu Ngữ khó chịu, chú ơi, chú sờ em đi…”
Biết cô bị hạ thuốc nhưng Diệp Dập Thành lại như bị mê hoặc, anh ta khàn giọng, “Sờ ở đâu?”
Thẩm Ngữ mở đùi, cô đẩy quần lót, làm lộ ra phần mu trơn bóng, “Chỗ này, chỗ này khó chịu…”
Thẩm Ngữ trúc trắc sờ sờ âm đế, âm hộ phình phình trắng nõn dính đầy dâm dịch.
Ánh mắt Diệp Dập Thành trở nên âm trầm hơn, thiếu nữ bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Thẩm Ngữ còn nhỏ hơn con trai lớn của anh hai tuổi, cơ thể non nớt như vậy anh ít khi chạm vào.
Một là do thiếu nữ tầm tuổi này vẫn chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa cũng không có mùi vị của phụ nữ trưởng thành. Hai là không có đề tài với những thiếu nữ này nên lúc làm tình cũng không có nhiều hứng thú lắm.
Nhưng Thẩm Ngữ lại không giống, cô mới mười sáu nhưng cơ thể đã bị Diệp Lệ Thành khai phá hoàn toàn, trong chuyện tình dục cũng không còn ngây ngô, tiểu huyệt vẫn giữ màu hồng nhạt như thiếu nữ. Nơi đó của cô rất nhỏ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tiểu huyệt của cô bạn gái mà anh ta từng cùng vụng trộm nếm trái cấm vào năm mười lăm tuổi.
Diệp Dập Thành chậm rãi đưa tay đến giữa hai chân Thẩm Ngữ…
***
Cùng lúc đó, trong phòng 7011.
Cố Uyển Như thay đổi dáng vẻ thanh cao thường ngày của mình, cô ta nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Lệ Thành, “Lệ Thành, em muốn anh.”
Diệp Lệ Thành vô thức quay đầu đi, biểu tình có chút cứng đờ, anh đẩy vai Cố Uyển Như ra, “Uyển Như, anh không có cảm giác.”
“Vẫn không cứng nổi sao?” Cố Uyển Như khép hờ mắt, không chú ý biểu cảm chồng mình, cô ta choàng tay lên cổ anh rồi đặt nụ hôn lên đó, “Không sao cả, chúng ta thử lại.”
Không biết từ bao giờ anh đã quen với hương hoa tự nhiên của Thẩm Ngữ, trên người vợ anh toàn mùi nước hoa cao cấp khiến anh choáng cả đầu.
“Đừng như vậy, Uyển Như, em biết rõ anh không muốn làm tình.” Diệp Lệ Thành lảo đảo lui về sau, tránh né nụ hôn của Cố Uyển Như nhưng cô ta vẫn quyết tâm muốn làm tình cùng anh.
Cô ta vòng tay ôm Diệp Lệ Thành rồi lấy trong vòng tay một viên thuốc con nhộng, viên thuốc này là thuốc kích dục, nếu chồng không cứng nổi thì cô ta đành phải mở bao con nhộng này rồi rưới phần nước đó lên dương vật anh.
“Nhưng em muốn, Lệ Thành, chúng ta là vợ chồng, làm tình là chuyện rất bình thường.”
Diệp Lệ Thành chung quy vẫn bị sợi dây trách nhiệm vô hình trói buộc, Cố Uyển Như là vợ anh trên danh nghĩa, anh không có lý do gì để từ chối vợ mình.
Có thể là do lúc trước một vài lời nói của cô ta đã để lại khúc mắc trong lòng anh nên nội tâm anh thật sự không muốn Cố Uyển Như chạm vào mình. Cho dù Cố Uyển Như có âu yếm đến cỡ nào thì vật đó vẫn mềm oặt như thế.
Cố Uyển Như khẽ cắn môi, cô ta nhịn căn bệnh sạch sẽ của mình xuống, đưa tay kéo khóa quần, móc vật kia của anh ra.
Diệp Lệ Thành nhìn thấy biểu cảm sượng trân của cô ta thì càng nhớ đến điểm tốt của Thẩm Ngữ hơn, anh ngăn lại, “Đừng sờ, anh không muốn làm.”
Làm gì có bệnh sạch sẽ nào, rõ ràng là không đủ yêu.
Lấy Thẩm Ngữ ra so, đừng nói là chạm vào, ngay cả khi anh còn lạnh nhạt với cô thì cô vẫn chịu ngậm dương vật anh để giúp anh có thể bắn tinh. Bây giờ hình ảnh đối lập này khiến cho Diệp Lệ Thành hiểu rõ, trái tim anh thuộc về ai.
Cố Uyển Như rối rắm không biết có nên khẩu giao cho anh hay không, suy nghĩ một lúc cuối cùng cô ta vẫn từ bỏ. Cô ta thanh cao nên cô ta không thể để bản thân làm ra hành vi mất tôn nghiêm này chỉ vì muốn lấy lòng Diệp Lệ Thành.
Cô ta dùng móng tay phá viên thuốc con nhộng rồi bôi thuốc kích dục đó lên dương vật anh. Diệp Lệ Thành lập tức phát hiện điều bất thường, anh nhanh chóng đứng lên, đẩy Cố Uyển Như ngã ra đất.
Diệp Lệ Thành cúi đầu nhìn, dương vật anh dính đầy dịch nhầy trong suốt, anh cắn răng lạnh lùng nói, “Em bôi cái gì lên đây?!”
“Là thuốc trợ hứng.” Cố Uyển Như như đã mất đi lí trí, “Lệ Thành, như vậy chúng ta mới có thể có con trai được.”
“Con trai con trai, suốt ngày chỉ biết con trai. Trừ con trai thì trong đầu em còn cái gì khác không? Rốt cuộc là em thích anh hay thích cái danh hiệu bà Diệp này?” Diệp Lệ Thành không thể nhịn được nữa, anh lạnh lùng chất vấn vợ.
“Đương, đương nhiên là em thích anh, nhưng em cũng muốn có đứa con trai của riêng em với anh.”
“Vậy nên anh chỉ là công cụ để giúp em sinh con trai?” Lời nói của Diệp Lệ Thành sắc như dao, anh lau khô dịch nhầy, sửa sang lại quần áo, “Uyển Như, anh không biết phải làm thế nào để tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.”