Thẩm ngữ

Chương 56: Vườn trường play (1)
 
Mèo đực nhận ánh mắt của Thẩm Ngữ, nó duỗi chân ra khỏi lồng sắt hướng về phía Thẩm Ngữ bắt đầu cào cào, tim cô cũng tan chảy. Thẩm Ngữ bỏ rơi Diệp Lệ Thành, cô đi đến thả ‘hoàng thượng’ ra rồi ôm nó vào ngực.
 
“Nhốt nó lại đi, chúng ta ra ngoài ăn.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ăn ở nhà không được sao?” Thẩm Ngữ không muốn xa ‘hoàng thượng’.
 
“Không được.” Diệp Lệ Thành cau mày, anh dùng một tay tóm lấy con mèo rồi đặt nó lên cây leo cao hai mét cho mèo, sau đó anh đưa tay ôm eo Thẩm Ngữ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
 
Dưới sự phẫn nộ của Diệp Lệ Thành, vào tháng Bảy năm ấy, ‘hoàng thượng’ hai tháng tuổi chưa một lần chạm vào chân mèo cái thì đã bị chủ nhân tuyệt tình bắt phẫu thuật triệt sản, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải giấu Thẩm Ngữ.
 
Nơi ăn cơm cũng gần trung tâm thành phố, Diệp Lệ Thành đi tới một nhà hàng Quảng Đông, đẩy cửa vào, bên trong có hai người đàn ông.
 
“Anh hai?” Diệp Lệ Thành có chút kinh ngạc, “Sao anh lại tới đây?”
 
“Chính Nam nói em mang theo rượu ngon tới đây.” Diệp Dập Thành cười nói, “Sao, anh hai không được hoan nghênh à?”
 
“Đâu có.” Diệp Lệ Thành khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, để rượu xuống, không nhìn Diệp Dập Thành nữa, anh giới thiệu cho Thẩm Ngữ, “ Đây là bạn tôi, Chu Chính Nam, em gọi chú Chu là được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại giới thiệu với Chu Chính Nam, “Đây là Thẩm Ngữ.”
 
“Chào chú Chu, chào chú hai.” Thẩm Ngữ ngại ngùng chào hỏi hai người bọn họ.
 
Diệp Lệ Thành nhăn mày, tỏ vẻ bất mãn với xưng hô của Thẩm Ngữ, anh nhắc nhở cô, “Gọi anh hai.”
 

Đã ở cùng anh còn gọi Diệp Dập Thành là chú, chẳng phải vai vế bị rối loạn hết cả sao.
 
Thẩm Ngữ mơ hồ, ở đây còn có người lạ, mở miệng không được tự nhiên cho lắm, cuối cùng Diệp Dập Thành đành giải vây cho cô, “Được rồi, tự bản thân biết là được, không cần phải rõ ràng quá đâu.”
 
Diệp Lệ Thành lạnh mặt, Thẩm Ngữ lén nhìn, trong lòng bối rối, không phải anh giận rồi chứ?
 
Diệp Lệ Thành quen giữ vẻ mặt cứng nhắc như thế chứ thật ra tâm tư anh đã bay tới tận chân trời: Gọi anh hai cũng không gọi nổi, tương lai gặp ba mẹ thì phải làm sao đây? Tuy cô nhỏ tuổi hơn anh một chút, nhưng chung quy cũng không thể nói là Thẩm Ngữ cách anh một thế hệ đâu… nhỉ?
 
Nhất thời, sự im lặng bao trùm bàn ăn.
 
“Đúng rồi Lệ Thành, bác sĩ đã sắp xếp cho cậu xong rồi, buổi chiều đến thẳng phòng khám là được.” Chu Chính Nam phá vỡ cục diện khó xử.
 
Diệp Lệ Thành lúc này mới hoàn hồn, “À, được.”
 
Lúc này phục vụ mở cửa đưa đồ ăn đến, Diệp Lệ Thành ra hiệu cho phục vụ mở rượu.
 
Có cồn kích thích, mọi người cũng dễ nói chuyện hơn, ba người đàn ông bắt đầu tán chuyện trên trời dưới đất.
 
Chu Chính Nam đánh giá Thẩm Ngữ đang uống rượu ở phía bên kia, thì ra buổi tối hôm đó chính là cô, tuy không phải gu anh ta nhưng đúng là cũng không tệ lắm.
 
Rượu vào người, tâm địa gian xảo của Chu Chính Nam không khỏi nổi lên. Lần đó Diệp Lệ Thành nhờ anh ta tìm bác sĩ nữ, không phải là lại chịch Thẩm Ngữ đến bị thương nữa đấy chứ? Nghĩ tới đây Chu Chính Nam mờ ám nhìn Diệp Lệ Thành, “Được đấy Lệ Thành, cậu được đấy.”
 
Ba ánh mắt đều nhìn về phía anh ta.
 
Chu Chính Nam đã ngà ngà say nên cũng không biết giữ mồm miệng, “Dập Thành, anh không biết đấy thôi, Lê Thành tìm tôi hai lần, lần nào cũng yêu cầu bác sĩ nữ khám.”
 
Diệp Dập Thành nhìn Thẩm Ngữ như đang xem kịch vui.

 
“Cậu ấy á hả, chịch Thẩm Ngữ bị thương tới hai lần.”
 
Diệp Lệ Thành nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của thằng bạn ‘tốt’ nên đã sớm che tai Thẩm Ngữ lại, vẻ mặt cô mờ mịt khiến hai người đàn ông còn lại cười không ngừng.
 
Chỉ là buổi chiều còn phải đến bệnh viện của bạn ‘tốt’ để kiểm tra, Diệp Lệ Thành tức giận hút thuốc, nhìn Chu Chính Nam làm động tác kéo khóa miệng, đề tài trở về như bình thường.
 
Ăn đến nửa buổi, Diệp Lệ Thành nhìn đồng hồ, 1 giờ 50 phút, anh nhỏ giọng hỏi cô, “1 giờ 50 rồi, có phải đi học không?”
 
Diệp Lệ Thành không muốn cô đi, vừa rồi anh uống chút rượu nên cũng sinh ra một chút dục vọng.
 
Dưỡng thương hai tuần, chiều nay tái khám, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
 
Không đợi cô trả lời, Diệp Lệ Thành đã cắn tai cô, “Không đi được không? Tôi muốn em.”
 
“Còn, còn chưa đi tái khám mà!” Thẩm Ngữ nhỏ giọng trách mắng, “Đã nói tối nay cho chú làm.”
 
“Tôi không nhịn được.” Diệp Lệ Thành cầm tay cô đặt lên chỗ đã phồng lên.
 
Thẩm Ngữ kiên quyết lắc đầu.
 
Diệp Lệ Thành có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép cô ở lại, chào tạm biệt hai người kia xong thì đưa cô về trường.
 
Kì lạ là Thẩm Ngữ đã vào trường nhưng xe của Diệp Lệ Thành vẫn chưa rời đi, tiếng chuông tan học vang lên thì chiếc xe đó mới chậm rãi chạy vào trường.
 
Thời gian tự học buổi chiều, Thẩm Ngữ nghe xong bài tiếng Anh, thầy chủ nhiệm đã tới gõ cửa.

 
“Thẩm Ngữ ra đây một lát.”
 
“Em ạ?” Thẩm Ngữ chỉ vào mình.
 
“Ừ, đeo huy hiệu trường và cầm sách tiếng Anh theo nữa.”
 
Thẩm Ngữ tuy không hiểu lắm nhưng vẫn cầm đồ đi theo thầy chủ nhiệm.
 
“Hiệu trưởng bảo em giới thiệu sách tiếng Anh của trường mình bằng tiếng Anh cho bạn bè nước ngoài, em đừng căng thẳng, cứ như trò chuyện bình thường là được.” Thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng giải thích để khiến cô có thể cảm thấy thoải mái, thầy đưa cô đến phòng hiệu trưởng rồi rời đi.
 
“Ồ, em đến phòng 805 ở cuối dãy phòng VIP, các bạn nước ngoài đang ở bên trong.” Hiệu trưởng nói.
 
Trong lòng Thẩm Ngữ sợ hãi, cô cảm thấy ánh mắt hiệu trưởng nhìn cô có gì đó là lạ.
 
Sau khi Thẩm Ngữ rời đi, hiệu trưởng lấy từ ngăn kéo ra một chiếc điện thoại, cẩn thận phóng to mấy tấm ảnh bên trong, miệng thì thào nói, “Thì ra đúng là em ấy…”
 
Thẩm Ngữ nhìn lên bảng số phòng 805, điều chỉnh nhịp thở rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
 
“Mời vào.”
 
Hửm? Không phải là người nước ngoài sao, sao lại nói tiếng Trung?
 
Dựa vào trực giác trời sinh của phụ nữ, Thẩm Ngữ phát hiện mọi việc không hề đơn giản, cô kìm lại tiếng đập “thình thịch” trong ngực, lẳng lặng rời đi.
 
Đột nhiên một cánh tay rắn chắc của đàn ông xuất hiện từ khe cửa, cánh tay đó nhanh chóng nắm lấy áo cô gái rồi kéo cô vào bên trong.
 
Người đàn ông đưa tay bịt miệng cô lại, Thẩm Ngữ không thể kêu cứu, hơn nữa người kia rất cao, Thẩm Ngữ cùng lắm cũng chỉ cao đến vai gã, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt người này.
 
“Nhắm mắt lại.”
 
Giọng nói trầm thấp khàn khàn một cách bất thường, như thể đang cố tình.

 
Người đàn ông kia không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải dài, người đó nhanh chóng bịt mắt cô lại.
 
“Không được kêu, nếu không tôi sẽ cắt lưỡi cô, hiểu chưa?”
 
Thẩm Ngữ cực kì sợ hãi, cô điên cuồng gật đầu.
 
Người đàn ông vẫn có chút lo lắng, gã nhét vải vào miệng cô, kéo cô ngồi lên ghế, sau đó đứng phía sau chơi đùa cô, “Hiệu trưởng cô bảo cô phải ‘chiêu đãi’ tôi cho thật tốt.”
 
“Vậy nên cô phải nghe lời, biết chưa?”
 
“Nói cho tôi biết, cô có người trong lòng hay chưa, có thì gật đầu.”
 
Thẩm Ngữ gật đầu.
 
“Đang ở cùng nhau?”
 
Thẩm Ngữ tiếp tục gật đầu.
 
“Đã làm tình chưa?”
 
Thẩm Ngữ do dự một chút, người kia vuốt ve cổ cô, giống như giây tiếp theo sẽ bóp lấy nó, Thẩm Ngữ không hề do dự, vừa gật đầu vừa kêu “ưm ưm”.
 
“Cô nói xem, nếu thằng đấy biết cô bị người đàn ông khác chịch thì nó còn muốn cô nữa không?”
 
Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy dọc xuống gương mặt trắng nõn, cô liều mạng lắc đầu, nức nở xin người kia đừng làm vậy.
 
Người nọ cười cười, tay bắt đầu cởi từng nút áo đồng phục.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận