Thẩm ngữ

Chương 60: Cố Uyển Như mang thai ngoài ý muốn + Kích thích trong quán bar
 
Cố Uyển Như cảm thấy phần dưới của mình bị một thứ gì đó ướt át liếm, cảm giác kì lạ khiến cô ta sợ hãi, “Cậu tránh ra!”
 
Bảo vệ dùng sức bóp vào âm đế, Cố Uyển Như hét một tiếng nâng mông lên, bảo vệ đưa dâm dịch đến trước mặt cô ta , “Phu nhân, cô ướt rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cậu nói bậy! Tôi không có, tôi không có. . . .” Cố Uyển Như tức giận nhấc chân đạp cậu, bảo vệ hoàn toàn không để cú đá này vào mắt, cậu ta đè lên người cô ta  rồi tiến vào bên trong.
 
Tiếng thở dốc vang khắp phòng, không khí dần nóng lên.
. . . 
 
Sau đó.
 
Cố Uyển Như cẩn thận sửa sang lại quần áo, ngay cả nếp nhăn cũng được cô ta vuốt phẳng, trừ bỏ mồ hôi trên trán ra, hoàn toàn nhìn không ra là hai người mới vừa làm tình.
 
Bảo vệ không lau dâm dịch dính trên dương vật mà chỉ tùy tiện mặc lại quần.
 
Cố Uyển Như không khỏi kinh tởm, nghĩ đến dương vật kia còn chưa rửa đã cắm vào bên trong mình, da gà trên cánh tay đều nổi hết cả lên, cô ta hận không thể đi tắm ngay bây giờ.
 
“Cậu đừng tới đây nữa.” Giọng Cố Uyển Như lạnh lùng, “Tôi có thể cho cậu tiền, cậu muốn bao nhiêu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Bảo vệ cũng không ngốc, số tiền mà Cố Uyển Như cho còn kém xa so với lợi ích khi ở bên cô ta , “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn làm cô thôi.”
 
Cố Uyển Như có chút động lòng, thái độ cũng mềm mỏng hơn, “Cậu còn trẻ, cầm tiền đi rồi gái trẻ sẵn sàng theo đuổi cậu. Cậu cưới vợ rồi sinh còn cũng tốt hơn đi theo tôi, cậu thấy có đúng không?”
 
“Tôi lại thích người lớn tuổi hơn.” Bảo vệ không câu nệ, sử dụng kinh nghiệm tán gái để dỗ dành Cố Uyển Như.
 
Bảo vệ nhìn cũng tạm, sau một hồi dỗ ngọt thì Cố Uyển Như vẫn bị hạ gục, hơn nữa đã chịch hai lần, cô ta ỡm ờ nhưng sau đó vẫn bị dụ dạng chân ra, một buổi chiều ngập trong tình dục.
 
Mọi chuyện cứ như vậy, dù mối quan hệ mập mờ nhưng khi bảo vệ đến biệt thự của Cố Uyển Như thì cũng không bị ai ngăn nữa. Bảo vệ đến thường xuyên hơn, cậu ta trở thành cháu trai Cố Uyển Như, mỗi lần đến đây đều ở lại nửa ngày, đôi khi còn ngủ lại buổi tối.
 
Bằng phương thức tán tỉnh của bảo vệ, Cố Uyển Như cũng bắt đầu hưởng thụ sự tuyệt vời của tình dục, không quan tâm sự thờ ơ của Diệp Lệ Thành nữa.
 
Cố Uyển Như cùng bảo vệ quấn lấy nhau hơn hai tháng, một hôm cô đang ăn sáng, đột nhiên dạ dày nổi lên cảm giác buồn nôn, cô ta  che miệng chạy đến toilet nôn khan.
 
Tối hôm qua cùng bảo vệ uống rượu nên nôn ra cũng chỉ toàn là nước chua, Cố Uyển Như không phải trẻ con, cô hiểu được đây là chuyện gì.
 
Cô chống tay lên bồn rửa nhớ lại những lúc làm tình với bảo vệ, Cố Uyển Như nhớ rõ là lần nào cũng bắt cậu ta đeo bao cao su, không thể là có thai được.
 
Lẽ nào là hôm đó?
 
Trừ ngày hôm đó cậu ta bắn vào trong, còn lại đều rút ra ngoài rồi bắn hoặc đeo bao cao su.
 
Lòng Cố Uyển Như không yên, bữa sáng cũng không ăn, cô ta  lái xe đến chỗ bác sĩ Lâm – người đã đưa ra phương pháp chữa cho Diệp Lệ Thành.

 
“Chúc mừng bà Diệp, đứa bé được một tháng rưỡi rồi.” Bác sĩ Lâm mỉm cười nói.
 
Vừa dứt lời, Cố Uyển Như đã thốt lên: “Sao có thể?” 
 
Một tháng rưỡi, sao thời gian không khớp, chẳng lẽ cậu ta lén bắn vào trong?
 
Cố Uyển Như mệt mỏi ứng phó với lời chúc của bác sĩ Lâm và y tá, sau khi ra khỏi phòng khám cô ta lập tức gọi điện thoại chất vấn bảo vệ.
 
“Cậu lén bắn vào trong đúng không?”
 
“Không có, sao em lại nghĩ vậy?”
 
Cố Uyển Như bình tĩnh nói, “Tôi mang thai rồi, một tháng rưỡi.”
 
“Thật không!?”
 
Giọng bảo vệ vô cùng kinh ngạc, Cố Uyển Như trong lòng biết rõ, cố ý nói, “Cậu đừng vui mừng sớm quá, tôi muốn bỏ đứa bé này.”
 
Bảo vệ nóng nảy, cậu ta phải dựa vào đứa bé để trói Cố Uyển Như lại. Bảo vệ vội khuyên ngăn cô ta , “Đứa nhỏ cũng là một sinh mạng, em sinh ra rồi tôi nuôi.”
 
Cố Uyển Như hừ lạnh một tiếng, “Đâu có nói là con cậu.”

 
Nhưng thấy bảo vệ nhẹ nhàng thừa nhận đứa bé như thế, trong lòng cô cũng được an ủi phần nào, ít nhất trong lòng cậu ta còn có mình.
 
Ban đầu vốn nghĩ bảo vệ không hợp với mình, nhưng sau hai tháng ở chung, Cố Uyển Như tìm được cảm giác yêu đương từ cậu ra.
 
“Nghe đây, hiện giờ tôi không thể ly hôn, Lâm Lâm sang năm phải thi đại học, cho tôi thêm một năm nữa, chờ Lâm Lâm lên đại học rồi tôi sẽ ly hôn. . . . .” Cố Uyển Như nói với bảo vệ kế hoạch của mình, không ngờ bảo vệ không nghe lọt chữ nào, đầu chỉ nghĩ đến hai chữ ly hôn.
 
Không thể ly hôn được, ly hôn rồi, cậu ta  còn ở cùng cô ta làm gì? Bảo vệ lạnh lùng nói trong lòng, cậu ta phải nghĩ cách mới được.
 
Đêm đó bảo vệ ngủ lại biệt thự, cậu ta ôm lấy bả vai Cố Uyển Như rồi mê hoặc cô, “Uyển Như, bây giờ ly hôn thì sẽ lợi cho Diệp Lệ Thành, Diệp gia có quyền có thế, hơn nữa em còn đang đang thai, một khi lên tòa thì phần thắng khá nhiều đó. Chẳng lẽ em muốn con chúng ta thua ở vạch xuất phát hay sao, tốt nhất chúng ta vẫn nên tương kế tựu kế.”
 
Có lẽ vì đang mang thai, có lẽ vì bị tình yêu quật nên chỉ số IQ của Cố Uyển Như giảm xuống không ít, cô ta  không nghe ra ý đồ của bảo vệ, còn tưởng rằng bảo vệ thật lòng suy nghĩ cho đứa nhỏ.
 
“Em chứng minh đứa nhỏ trong bụng là của Diệp Lệ Thành.” Bảo vệ nói ra mưu kế của mình.
 
“Không thể nào, đã lâu rồi tôi không làm tình với Lệ Thành.” Cố Uyển Như bác bỏ, “Hơn nữa đứa bé đã hơn một tháng, bây giờ có ngủ với anh ta thì thời gian cũng không hợp lí.”
 
Cố Uyển Như nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được có điều không đúng, “Cậu bằng lòng để tôi ngủ với Lệ Thành?”
 
“Sao có thể, em là người phụ nữ của tôi.” Bảo vệ nhanh chóng dỗ ngọt, “Chỉ là giả vờ lên giường thôi.”
 
“Để khiến anh ta nghĩ em thật sự ngủ với anh ta.”
 
Bảo vệ tiếp tục tẩy não cô, “Nếu thành công thì coi như là không ngoại tình, đến lúc đó ly hôn cũng được một nửa tài sản, có khi đứa bé còn được thêm tiền nuôi nấng.”
 
“Hơn nữa không phải em nói anh ta có người bên ngoài sao? Tôi có thể theo dõi anh ta để thu thập chứng cứ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến một nước khác nuôi đứa bé…”

 
Cố Uyển Như do dự, mang thai và tình yêu chồng chất, não cô ta  thật sự vẫn chưa xử lý được, bảo vệ nhân cơ hội quạt lửa, dù sao cũng đã dụ được Cố Uyển Như gật đầu.
 
Cố Uyển Như im lặng trong chốc lát rồi mở miệng nói, “Thứ Bảy, thứ Bảy họp phụ huynh, đến lúc đó cậu chuẩn bị thuốc mê, tôi sẽ báo trước tên khách sạn cho cậu.”
 
Bảo vệ đồng ý, nở một cười ở nơi cô không nhìn thấy.
 
Haha, đúng là đàn bà, cô ta mắc câu dễ hơn cậu ta nghĩ.
 
***
 
Kể từ khi Diệp Lệ Thành có phòng 805 làm nơi hẹn hò, anh thường xuyên bỏ việc tới đây để làm tình với Thẩm Ngữ. Diệp Lệ Thành càng lúc càng làm càn, thậm chí anh còn để ý đến phòng học.
 
Vốn định tối nay chơi thầy trò play trong lớp, nhưng đúng lúc này lại nhận được điện thoại của anh hai, Diệp Dập Thành bảo anh đưa Thẩm Ngữ đến chơi mấy chỗ ‘náo nhiệt’ một chút.
 
10h20’ tối, Diệp Lệ Thành dẫn Thẩm Ngữ vào một quán bar ở tầng hầm. Quán bar có hai tầng, chính giữa tầng một là một sàn nhảy hình tròn lớn, tầng thứ hai tương đương với phòng VIP, có hàng lang hình tròn khoảng trống ở giữa có thể nhìn thấy sàn nhảy ở tầng một.
 
Hành lang dài bị chia thành nhiều gian ghế lô, mỗi gian ghế đều có thể nhìn thấy sàn nhảy ở tầng một, nhưng những ở ngoài sàn nhảy đều không thể nhìn thấy tình hình bên trong chỗ này.
 
Diệp Dập Thành vào gian ghế lô có góc nhìn đẹp nhất.
 
Dọc đường đi Thẩm Ngữ dính chặt lấy Diệp Lệ Thành, không dám nhìn lung tung, mới vừa đến ghế lô Chu Chính Nam đã hét lên, ý bảo anh lại đây, “Đây, nhìn phía dưới xem.”
 
Diệp Lê Thành nhìn xuống phía dưới, một nhóm nam nữ mặc đồ hở hang đang phiêu theo nhạc, có người đang hôn nhau, có người âu yếu, thậm chí cả những cặp đôi đang làm tình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận