Thẩm ngữ

Chương 62: Làm đến bắn ra
 
“Đây là thuốc gì?”
 
“Cháu không cần biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cháu, cháu không thể hại người như vậy.” Thẩm Ngữ thì thào nói.
 
“Cháu nói xem, nếu để Lâm Lâm biết bạn thân của con bé với ba nó đã làm tình với nhau, nó sẽ nghĩ như thế nào?”
 
Đây là điều kiện đầu tiên mà Cố Uyển Như cấm Thẩm Ngữ làm, nhưng bây giờ nó lại trở thành thứ áp chế cô. Cố Uyển Như có thể khẳng định Thẩm Ngữ rất quan tâm đến tình bạn giữa cô với con gái mình.
 
Nội tâm Thẩm Ngữ giằng co hồi lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm đưa tay ra, “Dì đưa cho cháu đi.”
 
Lấy thuốc xong, hai người một trước một sau lần lượt ngồi trở lại ghế ngồi. Vẻ mặt ngẩn ngơ của Thẩm Ngữ như có điều gì đó không thích hợp, Diệp Lệ Thành dùng giày da đá nhẹ vào bắp chân cô.
 
Thẩm Ngữ định thần lại, nhanh chóng liếc nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Diệp Lệ Thành bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, biểu cảm đầy lạnh lùng thờ ơ, hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông này có thể làm ra những hành động mờ ám ở dưới gầm bàn. 
 
Thẩm Ngữ muốn tìm cơ hội nói cho Diệp Lệ Thành biết mình bị ép phải đánh thuốc mê anh, nhưng Cố Uyển Như đang ngồi một bên nhìn chằm chằm khiến cô không dám đưa ra ám chỉ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị kẹp ở giữa, Thẩm Ngữ gấp đến mồ hôi nhễ nhại, cô vừa phải để ý đến hành động của Diệp Lệ Thành, vừa làm ngơ trước ám hiệu của Cố Uyển Như.
 

Cũng may, Thẩm Ngữ nhìn thấy chai nước tương nhỏ trên bàn gần chỗ anh, cô giả vờ đưa tay qua lấy, cố ý làm ngã ly rượu trên bàn khiến rượu vấy hết lên quần áo người đàn ông.
 
Thẩm Ngữ nhỏ giọng xin lỗi, lập tức cầm khăn giấy đưa cho anh lau chùi, trong lúc đưa khăn cô còn cố tình nâng lòng bàn tay lên, nhân cơ hội để lộ viên thuốc trong tay.
 
Hành động này chỉ kéo dài hai ba giây, cô không rõ Diệp Lệ Thành có nhìn thấy hay không, nhưng sau đó Thẩm Ngữ đã nhanh chóng rút tay về, tránh để Cố Uyển Như nghi ngờ.
 
“Cháu rót lại cho chú ly khác nhé.” Thẩm Ngữ đứng dậy cầm lấy một cái ly khác, cố ý quay lưng về phía Cố Uyển Như, ý đồ đem viên thuốc vứt đi.
 
“Khoan đã, Tiểu Ngữ, rót cho dì nữa.” Cố Uyển Như làm sao có thể không biết chủ ý của cô. Ánh mắt lạnh lùng của cô ta đang quan sát từng cử động của cô khiến cô không thể ném thuốc ra ngoài, Thẩm Ngữ không còn cách nào khác nền đành ném thuốc vào trong ly rượu.
 
Cố Uyển Như vô cùng hài lòng, sau đó cô ta ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô nhanh chóng đưa ly cho Diệp Lệ Thành.
 
Diệp Lâm Lâm vẫn bất tỉnh nằm ngủ trên ghế. Còn Diệp Lệ Thành thì dành phần lớn thời gian để nhìn vào điện thoại do đó anh vô tình bỏ lỡ màn đấu mắt giữa Thẩm Ngữ với Cố Uyển Như. Tuy nhiên, chiếu theo tính cách cứng nhắc của Diệp Lệ Thành, dù anh có nhìn thấy đi chăng nữa thì có lẽ anh cũng không hiểu được.
 
Thẩm Ngữ đưa ly rượu qua cho anh, lúc Diệp Lệ Thành nhận lấy, môi cô khẽ nhếch lên chữ “Đừng uống”. Diệp Lệ Thành nhận thấy cô có gì đó không ổn, liền nói: “Hửm?”
 
Thẩm Ngữ khẽ lắc đầu, thế nhưng trước khi cô nói xong thì Cố Uyển Như đột ngột cắt ngang, “Tiểu Ngữ xong chưa? Rượu của dì vẫn chưa được rót đầy.”
 
Mặc dù Diệp Lệ Thành vẫn không thể hiểu được, nhưng ít nhất anh có thể cảm thấy rằng giữa Thẩm Ngữ và Cố Uyển Như xảy ra vấn đề. 
 
Thẩm Ngữ không đợi anh cầm lấy ly rượu, chuyển sang rót cho Cố Uyển Như, chuyện hậu bối rót cho trưởng bối là chuyện vốn dĩ rất bình thường, thế nhưng rõ ràng tay Thẩm Ngữ đang run.
 
Thẩm Ngữ đang sợ.

 
Diệp Lệ Thành cố gắng nhẩm theo hình dáng miệng mà cô vừa nói với mình.
 
Đừng... Đừng uống?
 
Người đàn ông lắc ly, rũ mắt quan sát, tiếc rằng thuốc tan ra khi chạm vào nước, không để lại dấu vết gì.
 
“Lệ Thành.” Cố Uyển Như nâng ly lên đối mặt với anh, “Vừa nãy là chúc mừng thành tích tốt của Lâm Lâm. Bây giờ, em muốn cảm ơn anh vì đã thương yêu em suốt mấy năm qua.”
 
Cố Uyển Như nói xong viền mắt liền đỏ hoe, chủ động uống cạn trước, “Một lần nữa cảm ơn anh đã cho em một đứa con gái ưu tú như vậy…”
 
Ngữ điệu của Cố Uyển Như rất chân thành, thế nhưng Diệp Thiếu Thành vẫn không cử động, anh chỉ nhấp nhẹ môi trong khi ly của Cố Uyển Như cạn dần.
 
“Lâm Lâm say rồi, để anh tiễn em về.” Cơm cũng đã ăn xong, tiệc mừng cũng đã tàn, Diệp Lệ Thành cũng không muốn ở đây dây dưa thêm với Cố Uyển Như.
 
Lời nói lạnh nhạt của người đàn ông như tạt một gáo nước lạnh vào ngọn lửa đang hừng hực cháy của Cố Uyển Như. Cô ta cố gắng thu hồi biểu tình mất tự nhiên, rót nửa ly rượu đỏ, bước đến chỗ anh, đưa cho anh ly rượu hạ thuốc, “Anh phải cùng em uống xong ly này, coi như đôi ta xóa bỏ mối thù hận, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
 
Loại hành xử mờ ám này của Cố Uyển Như rõ ràng đến nỗi Diệp Lệ Thành chỉ cần không đui mù cũng biết ly rượu trên tay có vấn đề.
 
“Lát nữa còn phải lái xe.” Anh nói xong liền nâng ấm trà đặt kế bên rót xuống một chén, sau đó uống sạch sẽ, “Anh sẽ dùng trà thay rượu.”
 
Cố Uyển Như cứ như thật sự bị anh bắt được chân tướng, khuôn mặt thoáng chút tiếc nuối, Diệp Lệ Thành nhanh chóng bắt được. 

 
Điều không ngờ tới, mục tiêu thật sự của Cố Uyển Như chính là khiến Diệp Lệ Thành uống chén trà kia.
 
Trong lòng người đàn ông giễu cợt một tiếng nhưng cũng không đi đâm thủng tâm tư của Cố Uyển Như, song anh lại không hiểu được vì sao Thẩm Ngữ lại muốn giúp cô ta hạ thuốc mình.
 
Nhất định khi về anh phải hỏi kỹ điều này mới được.
 
Thẩm Ngữ thở phào nhẹ nhõm, biết ý mà nâng Diệp Lâm Lâm dậy, cùng hai người đi tới ga ra.
 
Cố Uyển Như chủ động mở cửa ghế phó lái, Thẩm Ngữ sửng sốt. Cô không khỏi tủi thân. Vị trí đó... là của cô mà.
 
Đây là chiếc xe mới của Diệp Lệ Thành, vị trí phó lái chỉ có một mình Thẩm Ngữ được ngồi.
 
Vừa lên xe, lông mày Cố Uyển Như nhíu chặt, cô ta lấy tay bịt mũi miệng lại, sau đó lấy chai nước hoa ra rồi xịt một cách điên cuồng, như thể bản thân mới ngửi thấy thứ mùi nào đó vô cùng khó chịu.
 
Mùi nước hoa nồng nặc cứ thế lấp đầy khoang xe, Diệp Lệ Thành vừa ngửi được đã cảm thấy đầu óc choáng váng, anh lập tức mở cửa xe để hít không khí bên ngoài, đầu óc trở nên nặng trịch, ngay cả sức lực để nổi giận cũng không có. 
 
Tia ý thức cuối cùng của Diệp Lệ Thành đã bị cắt đứt, sau đó anh ngã ra ghế lái.
 
Cố Uyển Như không cảm thấy bất ngờ, dường như cô ta đoán trước được anh sẽ ngất, sau khi xác nhận Diệp Lệ Thành đã bất tỉnh, cô ta mở điện thoại nói với một người, “Được rồi.” Thẩm Ngữ suy đoán có lẽ là gọi ai đó tới đây
 
Chưa đầy mấy phút sau, một nam thanh niên mặc quần áo phục vụ khách sạn chạy tới, Cố Uyển Như bảo anh ta đưa Diệp Lệ Thành trở lại khách sạn, trong khi đó cô ta cùng Thẩm Ngữ dìu Diệp Lâm Lâm đi theo phía sau.
 
Cố Uyển Như đi thẳng lên lầu, tìm phòng, mở cửa sau đó đặt Diệp Lâm Lâm lên giường.
 
Xong xuôi mọi chuyện, Cố Uyển Như nói với Thẩm Ngữ, “Cháu đi theo dì.”
 

Cố Uyển Như đi trước dẫn đường, hướng tới một gian phòng trên lầu, đó là phòng mà Diệp Lệ Thành đang ở, Thẩm Ngữ nhìn thấy người phục vụ đỡ Diệp Lệ Thành đi ra khỏi phòng.
 
“Cháu chờ ở phòng khách đi.” Dứt lời, Cố Uyển Như tự mình đi vào phòng ngủ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông trên giường.
 
Cô ta cần phải tạo ra một trận ân ái giả với chồng, thế nhưng Cố Uyển Như không muốn làm điều đó. Đứa trẻ trong bụng còn chưa được ba tháng tuổi nên cô ta cũng không muốn mạo hiểm.
 
Bảo vệ nói cho Cố Uyển Như biết đàn ông có thể cảm nhận được việc xuất tinh của mình, đó là lý do Diệp Lệ Thành bắt buộc phải bắn.
 
Nếu không thì giúp anh ta thủ dâm?
 
Cố Uyển Như lập tức gạt bỏ ý nghĩ này, cô ta không thích động vào bộ phận sinh dục của đàn ông, ngay cả khi làm tình với bảo vệ thì cô cũng chưa từng chạm vào nó.
 
Lưỡng lự một hồi, Cố Uyển Như lại gọi Thẩm Ngữ đi vào, “Cháu thủ dâm cho anh ấy đi, làm anh ấy bắn tinh.”
 
Những lời này khiến Thẩm Ngữ sững sờ.
 
Sao Cố Uyển Như có thể nguyện ý nhường chồng mình cho cô dễ dàng như vậy?
 
Ngay từ đầu, Cố Uyển Như đã coi Thẩm Ngữ như một loại thuốc dẫn để kích thích Diệp Lệ Thành, có thể thấy rằng cô ta coi trọng việc có con hơn của Diệp Lệ Thành.
 
Cô ta đã sống tới độ tuổi này rồi làm sao có thể nghĩ được tới chuyện yêu đương cuồng nhiệt hay ái ân mặn nồng nữa. Hơn nữa Thẩm Ngữ cũng đã phát sinh quan hệ với người đàn ông này từ lâu, chính bản thân cô ta cũng dây dưa mập mờ với bảo vệ đấy thôi. Cố Uyển Như tự cho rằng đây là biện pháp tốt nhất rồi. 
 
Chỉ cần không làm tình là được, Cố Uyển Như nghĩ.
 
“Không được đóng cửa, không cho phép làm tình, dì ở ngoài, cháu phải nhanh chóng khiến anh ấy xuất tinh.” Cố Uyển Như kéo một chiếc ghế đặt cạnh cửa, rồi ngồi xuống, “Làm đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận