Thẩm ngữ

Chương 64: Khẩu giao trước mặt (nửa h) 
 
Cố Uyển Như trợn mắt nhìn Thẩm Ngữ đem cây dương vật mềm nhũn đút vào miệng mà không hề có vẻ gì khó chịu, rõ ràng đó là nơi đi tiểu của một người đàn ông, làm sao cô có thể say mê đến như vậy?
 
Một lúc sau, cây dương vật của người đàn ông càng to ra trong miệng Thẩm Ngữ. Hết phun ra nuốt vào, cô chuyển sang liếm quanh phần thân như đang ăn que kem. Chiếc lưỡi đỏ tươi như con rắn linh hoạt trượt trên trượt xuống dương vật tím đỏ. Lúc Thẩm Ngữ nghiêng đầu liếm phần bên dưới, quy đầu khổng lồ lập tức dựng đứng lên. Từ góc của Cố Uyển Như có thể thấy tinh dịch tích tụ trong khe hở của mã mắt. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Ngữ liếm dần lên trên, khi chạm đến quy đầu, cô không chút do dự ngậm quy đầu vào miệng, hai má hơi hóp lại, đôi mắt ngập nước mơ màng hiện lên vẻ mê ly.
 
Thẩm Ngữ đang tận hưởng... Nhưng, tại sao?
 
Thẩm Ngữ cúi đầu xuống, cả cây dương vật thô to ‘biến mất’ trong cái miệng nhỏ nhắn. Hiện ra trước mắt Cố Uyển Như là sự tương phản giữa đỏ và đen, giữa xinh đẹp với xấu xa, giữa dục vọng dơ bẩn của con người.
 
Cố Uyển Như lấy tay che miệng với mũi, bụng quặn lại. Cô ta lao ra khỏi phòng, vịn tường nôn ọe không ngừng.
 
Hình ảnh dương vật thô to của chồng mình ra vào miệng một cô gái lặp đi lặp lại trong đầu cô ta. Cố Uyển Như thậm chí có thể tưởng tượng ra mùi hương đặc biệt từ dương vật Diệp Lệ Thành.
 
Thẩm Ngữ thành thạo như vậy, có phải những lần làm tình họ đều thô tục như vậy?
 
Nghĩ đến cảnh dương vật chồng mình dính vô số nước bọt với chất lỏng dâm dục của Thẩm Ngữ, Cố Uyển Như lại bắt đầu buồn nôn. Nếu không nhìn thấy cảnh này thì cô ta có thể không nghĩ đến, thế nhưng Cố Uyển Như lại nhìn thấy quá rõ ràng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau này nếu cô ta với chồng mình có ân ái trở lại, Cố Uyển Như cũng sẽ vô thức kháng cự khi nghĩ đến việc đưa dương vật từng dính đầy chất lỏng của Thẩm Ngữ tiến vào cơ thể mình.
 
Nếu Diệp Lệ Thành thích kiểu làm tình này thì thà rằng cả đời này cô ta cũng chẳng muốn đụng vào anh.

 
Cố Uyển Như căn bản không thể chấp nhận kiểu tình dục như thế, nhưng cũng không muốn bản thân phải chịu ủy khuất. 
 
Nếu Diệp Lệ Thành không ly hôn thì cô ta cũng có thể nhượng bộ để Thẩm Ngữ phục vụ tình dục riêng cho anh, miễn là anh đồng ý không ly hôn. Cố Uyển Như nhẹ nhàng chạm vào phần bụng, khẽ thở dài. Nếu bên trong là con của anh thì thật tốt.
 
Cố Uyển Như có một nỗi ám ảnh về việc có con mà người ngoài nhìn vào cũng không thể hiểu được, nếu không đã không để lại hạt giống của kẻ khác trong bụng mình.
 
Cục cưng, mẹ yêu con, con nhất định sẽ bình an ra đời, Cố Uyển Như nhẹ nhàng vỗ về phần bụng.
 
Trong phòng ngủ.
 
Thẩm Ngữ có thể cảm giác được dương vật trong miệng giật nhẹ, đây là trạng thái báo trước việc sắp xuất tinh, cô tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, bàn tay nhỏ bé cầm dương vật không thể ngậm đưa vào trong miệng.
 
Vài phút sau, tinh đã hoàn căng lại giống như một quả bóng, dương vật run kịch liệt, một dòng nước nóng bắn thẳng vào miệng Thẩm Vũ.
 
Thẩm Ngữ hơi lùi ra, miệng vẫn ngậm quy đầu để nhận tinh dịch.
 
Lần này bắn tinh không nhiều lắm, Diệp Lệ Thành bắn ba bốn đợt là ngưng.
 
Thẩm Ngữ nuốt tinh dịch xuống, đối với cô tinh dịch còn hấp dẫn hơn cả tình dục, nó khiến cô không cưỡng lại được. Sau khi cẩn thận liếm hết tinh dịch còn sót lại trên dương vật, cô mới lưu luyến lau dương vật cho anh.
 
Cố Uyển Như sau khi bình tĩnh lại liền đi vào phòng ngủ, Thẩm Ngữ vừa xong việc, đang giúp người đàn ông kéo quần lót lên.
 
“Không cần mặc lại cho anh ấy làm gì, làm nó cứng thêm một lần nữa đi.” Cố Uyển Như ra lệnh.

 
Nỗi khiếp sợ không ngừng kéo tới, Thẩm Ngữ không hiểu Cố Uyển Như muốn làm cái gì. Cố Uyển Như chỉ đứng đó thôi mà khí thế đã mạnh đến mức dễ dàng lay chuyển Thẩm Ngữ. Cô ta gần như đang đưa ra một mệnh lệnh mà Thẩm Ngữ chỉ có thể vô thức làm theo. Sau đó, dương vật của anh lại đứng lên.
 
Cố Uyển Như cởi bỏ trang sức và khăn choàng trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc, “Cô có thể đi ra ngoài được rồi.”
 
Trái tim của Thẩm Ngữ như bị khoét một mảnh, cô buột miệng: “Dì muốn cùng với chú…”
 
“Đúng vậy, anh ấy là chồng của tôi, tôi cùng anh ấy quan hệ là chuyện đương nhiên.” Cố Uyển Như khinh thường cười, hoàn toàn không thèm nhìn Thẩm Ngữ. “Cô và anh ấy không thể gọi là yêu được, đó gọi là ngoại tình.”
 
“Cô chỉ là một con bồ nhí đê tiện.”
 
“Cháu không… Cháu và chú ấy không có ngoại tình…”
 
Cố Uyển Như bật cười, “Thế cô nói xem, ngủ với chồng người khác không gọi là ngoại tình thì gọi là gì? Gọi là gì hả? Mới mười sáu tuổi mà đã ngủ với đàn ông bốn mươi à? Sao nào? Dương vật này có đủ thỏa mãn cô không?”
 
“Cháu, cháu…” Thẩm Ngữ bị chặn không nói nên lời, cô không muốn thừa nhận mình là người thứ ba, rõ ràng là anh đã gọi cô là bà xã. 
 
Câu nói của Cố Uyển Như đã đánh thức cô, “Cô chỉ người thứ ba hèn hạ, vì cô mà gia đình của tôi tan nát hết rồi…”
 
Thẩm Ngữ che tai lắc đầu nguầy nguậy, vụt chạy ra khỏi nơi này.
 
Cô cũng không muốn phá gia đình người ta, cũng không muốn trở thành người thứ ba, nhưng cô phải làm điều đó để tồn tại.
 

Thứ tồi tệ nhất chính là tình cảm. Nếu cô không động tâm thì cô có thể dễ dàng rời khỏi khi nhiệm vụ kết thúc để tới thế giới sau. Thế nhưng bây giờ, cô lại quá luyến tiếc việc phải rời đi.
 
Thẩm Ngữ tựa lưng vào cửa, cuộn mình lại, khóc không thành tiếng.
 
Cố Uyển Như không cảm thấy hả hê lắm sau đuổi Thẩm Ngữ đi. Mặc dù cô ta có ưu thế là danh phận, nhưng thực ra trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng chuyện Diệp Lệ Thành muốn ly hôn, nhưng vì ngại con gái sắp thi đại học nên anh vẫn chưa nói ra.
 
Nếu hôm nay không thành công thì mọi chuyện sẽ công cốc.
 
Cố Uyển Như cởi hết quần áo, sau đó khỏa thân leo lên giường, dựa vào ngực anh và nhắm mắt lại.
 
Cách cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ chưa đến một centimet, dương vật mềm màu tím đen dính đầy nước cũng tiến vào trạng thái ngủ say.
 
***
 
Đầu của Diệp Thành còn chưa tỉnh táo, anh cảm thấy người nằm bên cạnh mình đang ngủ mê man. Anh theo thói quen định vươn tay ôm người bên cạnh vào lòng, dùng cằm cọ cọ lên đầu đối phương.
 
Không ngờ người trong lòng bỗng vùng vẫy, Diệp Lệ Thành siết chặt cánh tay, khàn giọng nói: “Tiểu Ngữ, mấy giờ rồi?”
 
“Anh mau mở to mắt ra nhìn xem em là ai.”
 
Cái gì? Đầu của Diệp Lệ Thành lập tức tỉnh táo lại. Anh đẩy người phụ nữ trong tay ra, lúc này anh mới có thể nhìn rõ người trước mặt.
 
Diệp Lệ Thành nhướng mày, bước vội ra khỏi giường, cầm quần lên rồi mặc vào, “Sao em lại ở đây?”
 
Lúc Diệp Lệ Thành kéo quần lên, anh đột nhiên giật mình.
 
Mỗi tế bào trên cơ thể anh cảm thấy sảng khoái, đó là cảm giác sau khi xuất tinh.
 

Diệp Lệ Thành quay lại nhìn Cố Uyển Như, đối diện với người phụ nữ đang khỏa thân kia.
 
Tận sâu thẳm trong Diệp Lệ Thành không khỏi dâng lên sợ hãi.
 
Không thể để cho Thẩm Ngữ biết được chuyện này.
 
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu anh.
 
Diệp Lệ Thành nhanh chóng mặc quần áo vào. Trước khi đi, anh không nói một lời nào với Cố Uyển Như, thậm chí cũng không thèm nhìn cô.
 
Anh chỉ muốn đi tìm Thẩm Ngữ.
 
Vừa mở cửa ra, Diệp Lệ Thành đã nhìn thấy Thẩm Ngữ đang ngồi khóc bên cửa, giống như lần đó anh bỏ mặc cô đi tìm Cố Uyển Như.
 
Anh không biết cô đã đợi ngoài cửa bao lâu, anh cũng không dám nghĩ cô sẽ khổ sở thế nào khi nghe anh và vợ làm tình, anh không biết tất cả, nhưng anh cũng không thể chịu được.
 
Anh chỉ biết rằng anh đã làm tổn thương người con gái mình yêu một lần nữa.
 
Diệp Lệ Thành ngồi xổm xuống, vươn tay ôm Thẩm Ngữ vào lòng. Đôi vai cô càng lúc càng run lên, cô cố kìm tiếng nức nở, “Em không phải là người thứ ba…”
 
“Em biết mình đã làm sai, nhưng chú ơi, em thương chú...” Thẩm Ngữ ngước gương mặt đầy nước mắt lên, hai mắt đã sưng đỏ.
 
“Bé ngốc, em lại nghe ai nói bậy vậy? Em là vợ tôi. Sau khi thi đại học xong thì chúng ta sẽ đính hôn. Chờ em trưởng thành, chúng ta làm đám cưới nhé.” Diệp Lệ Thành đau lòng khôn tả, dịu dàng hôn lên mặt cô.
 
Anh làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, thế mà cô vẫn nguyện ý yêu anh, sao anh có thể không thương cho được.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận