Trong Phù Dung Uyển không có ai trông coi.
Hằng ngày, đại phu do Hương Lăng mời đều đến Phù Dung Uyển chữa bệnh cho Liễu Mi Vũ, thật ra Liễu Mi Vũ không bị bệnh gì cả mà vết thương của Liễu Thiên Hạc cũng ngày càng đỡ.
Cuối cùng Liễu Mi Vũ hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay của mình: “Ca, tại sao huynh lại làm bản thân thành thế này?”
Liễu Thiên Hạc nói: “Đây là chuyện của ta Thiên Tuyết đừng hỏi nhiều”.
“Là huynh đột nhập vào hoàng cung đúng không? Thích khách đêm hôm đó là huynh sao?”
Liễu Thiên Hạc im lặng một lúc, sự trầm mặc của hắn ta đã chứng minh mọi chuyện.
Liễu Mi Vũ mấp máy môi nói: “Phi tiêu đánh rơi trong cung cũng là của huynh? Ta nghe nói tướng quân bị đánh lén trên đường, cũng bị tấn công bằng phi tiêu.
Ca, người muốn giết tướng quân cũng là huynh sao?”
Dù Liễu Thiên Hạc không trả lời nhưng Liễu Mi Vũ cũng biết được đáp án.
Liễu Mi Vũ nói: “Ca à, huynh hứa với ta là không làm hại tướng quân, được không? Chàng ấy là nơi nương tựa duy nhất ở đây của ta”.
“Thiên Tuyết, muội ngây thơ quá, Tần Như Lương không phải là người tốt, hắn thay đổi thất thường, dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, vậy muội cần loại đàn ông như thế làm gì?”
“Không phải đâu, tướng quân yêu ta, đều là do Thẩm Nguyệt quyến rũ chàng ấy.
Tối hôm đó tướng quân còn vì ta mà quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng trước mặt rất nhiều người, còn bị trách phạt thay ta… Ta đã không muốn thấy chàng ấy gặp chuyện gì nữa rồi… Chàng ấy không phải là kẻ thù của nhà chúng ta, chàng ấy là ân nhân của ta, là người đàn ông ta yêu nhất…”
Liễu Mi Vũ không phải không cảm động, mấy ngày nay nàng ta cũng rất muốn quan tâm đến vết thương của Tần Như Lương nhưng nàng ta không thể.
Thấy Liễu Mi Vũ khóc đến đáng thương, Liễu Thiên Hạc hơi động lòng bèn đồng ý: “Cũng được, chỉ cần hắn không phụ lòng muội, ta sẽ không giết hắn”.
Hắn ta không giết Tần Như Lương, Liễu Mi Vũ cũng còn có chỗ để nương nhờ trong kinh thành, bằng không, chẳng lẽ còn muốn một người phụ nữ yếu đuối như muội ấy lang thang phiêu bạt cùng hắn ta sao?
Đến tối muộn, Thẩm Nguyệt cảm thấy đói đến mức không ngủ được.
Ngọc Nghiên đến phòng bếp lấy đồ ăn khuya cho nàng.
Lúc quay về, Ngọc Nghiên đặt đồ ăn lên bàn, trên mặt lại hiện lên vẻ ngờ vực.
Thẩm Nguyệt vừa ăn vừa hỏi: “Sao thế?”
“Vừa rồi, nô tỳ gặp Hương Lăng ở phòng bếp, nàng ta cũng lấy bữa cho Liễu thị, nô tỳ cứ thấy có gì đó lạ lạ”.
“Lạ chỗ nào?”
“Lượng thức ăn mà Hương Lăng lấy rất nhiều, nhìn thân hình bé nhỏ của Liễu thị thế kia thì nào ăn được nhiều như thế! Hơn nữa đây còn là đồ ăn khuya, không sợ chướng bụng hay sao”, Thẩm Nguyệt nhướng mày, nàng đặt đũa xuống nói: “Đúng là hơi lạ, Mi Vũ này rất để tâm đến vóc dáng, bữa chính cũng không ăn được mấy miếng, nhưng ăn khuya lại ăn nhiều thế? Có khi nào Hương Lăng ăn cùng với nàng ta không?”
Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Không có khả năng lắm, nô tỳ và công chúa thân thiết như thế cũng phải phân chia thức ăn ra, huống gì Liễu thị và Hương Lăng”.
“Ngươi để ý quan sát xem”.
Lúc này, Hương Lăng dã bưng thức ăn về Phù Dung Uyển, cũng ngờ vực nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, lúc nãy nô tỳ đến phòng bếp lấy thức ăn có gặp được Ngọc Nghiên bên cạnh công chúa”.
Liễu Mi Vũ hoảng hốt nói: “Có xảy ra chuyện gì không?”
Hương Lăng lắc đầu nói: “Không có, nô tỳ chỉ nói lấy đồ ăn khuya cho phu nhân, Ngọc Nghiên cũng không hỏi gì.
Nô tỳ không ngờ đã khuya như vậy rồi mà Ngọc Nghiên còn đến phòng bếp”.
Liễu Mi Vũ nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lần sau đừng để bị gặp phải nữa”.
Thẩm Nguyệt nghĩ xảy ra chuyện bất thường chắc chắn có vấn đề.
Nàng bảo Ngọc Nghiên đến phòng bếp vào lúc khá muộn hai ngày liên tục, nhưng vì không muốn đánh rắn động cỏ, Ngọc Nghiên không xuất hiện trong phòng bếp mà trốn vào chỗ tối để canh xem Hương Lăng có đến phòng bếp không.
Quả nhiên tối nào Hương Lăng cũng đến.
Hơn nữa lần này còn khá cảnh giác, trước khi vào phòng bếp còn lén lút quan sát xung quanh, thấy không có ai đến mới vội vã vào phòng bếp, lấy đồ ăn xong rồi nhanh chóng đi khỏi đó.
Lượng thức ăn mỗi lần Hương Lăng lấy đều không phải số lượng một mình Liễu Mi Vũ có thể ăn hết.
Đại phu đến Phù Dung Uyển cũng không phải là đại phu mà phủ tướng quân thường mời, là một đại phu lạ mặt.
Hôm nay, lúc đại phu đến Phù Dung Uyển, Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên dìu mình đi dạo loanh quanh trong hoa viên, khi đến chỗ cách Phù Dung Uyển không xa cũng không gần, nàng tìm một bóng cây ngồi xuống.
Họ thấy Hương Lăng mở cửa để đại phu vào trong rồi cảnh giác đóng cửa lại.
Thẩm Nguyệt nói với Ngọc Nghiên: “Đi, nhòm qua khe cửa xem Mi Vũ đang làm gì”.
Dù sao Phù Dung Uyển cũng đóng cửa, lúc này cũng chẳng có ai đến nơi này.
Ngọc Nghiên đi theo Thẩm Nguyệt đã lâu, lá gan cũng ngày càng lớn, lúc này nàng ta bình tĩnh đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận Phù Dung Uyển.
Mặc dù cửa viện đóng lại nhưng Ngọc Nghiên nhìn xuyên qua khe cửa vẫn có thể nhìn thấy vài cảnh tượng bên trong.
Một lúc sau, Ngọc Nghiên nhanh chóng xoay người chạy về, ngồi xuống bóng cây với Thẩm Nguyệt, yên lặng nhìn đại phu bước ra từ Phù Dung Uyển, đeo hòm thuốc rời đi.
Thẩm Nguyệt phe phẩy cái quạt, cười ẩn ý nói: “Khá lắm! Ngọc Nghiên, ngươi ngày càng có tố chất làm trộm rồi, cũng không thở gấp luôn kìa”.
Ngọc Nghiên trợn mắt nói: “Công chúa đừng cười nô tỳ nữa, công chúa đoán xem nô tỳ vừa nhìn thấy cái gì?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày tỏ ý nàng ta cứ nói.
“Nô tỳ nhìn thấy đại phu đó bước ra từ trong phòng Hương Lăng, Hương Lăng còn bê một chậu máu, sau đó tạt vào bồn hoa trong sân”.
Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: “Ngươi nhìn rõ chứ, đại phu đó quả thật bước ra từ trong phòng Hương Lăng? Còn chậu nước mà Hương Lăng bê ra thật sự là máu?”
Ngọc Nghiên gật đầu nói: “Nô tỳ nhìn rất rõ, nước đó có màu đỏ tươi, đừng nói nhuộm màu rồi đi tạt vào bồn hoa nha”.
Nói rồi Ngọc Nghiên trầm ngâm một lúc, lại nói: “Công chúa, Liễu thị không phải bị thủy đậu đấy chứ, thủy đậu cũng không chảy nhiều máu thế mà.
Nô tỳ nhớ lúc trước công chúa cũng từng bị bệnh này, chỉ cần thủy đậu không bị vỡ ra thì sẽ dần biến mất rồi tự lành”.
Thẩm Nguyệt xoa cằm, không nói gì.
Đại phu đến khám bệnh cho Liễu Mi Vũ nhưng lại bước ra từ phòng của Hương Lăng, mỗi tối Hương Lăng đều đến phòng bếp lấy khá nhiều thức ăn về, còn có máu…
Nhưng trước khi chưa làm rõ mọi chuyện, vẫn không thể phán đoán gì.
Thuốc Liễu Mi Vũ dùng mỗi ngày đều được phòng bếp đúng giờ chuẩn bị, Hương Lăng chỉ cần đến phòng bếp mang về Phù Dung Uyển là được..