“Tướng quân nhớ kỹ, phu nhân chỉ còn thời gian hai ngày, nếu tướng quân không tìm thấy kịp… không thể cứu chữa cho phu nhân được nữa”.
Hắn ta chắc chắn sẽ không để Liễu Mi Vũ gặp chuyện gì.
Nghe nói Tần Như Lương ra ngoài tìm thuốc giải rồi, Thẩm Nguyệt cảm thấy bất ngờ: “Hắn ta biết cách điều chế thuốc giải rồi?”
Ngọc Nghiên lắc đầu: “Chuyện này thì nô tì không biết, nhưng vị đại phu mới tới của Phù Dung Uyển chính là người mấy hôm trước đã trị thủy đậu cho Liễu thị”.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt nghiêm trọng: “Ngươi có chắc là cùng một người?”
Ngọc Nghiên gật gật đầu, trong lòng cũng khá thấp thỏm.
“Ông ta bảo Tần Như Lương ra ngoài tìm thứ thuốc gì?”
Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì cũng không biết, nô tì hỏi những người khác cũng không ai biết, chỉ biết hình như tướng quân phải đi tìm một vị thuốc dẫn, thiếu đi vị thuốc dẫn đó thì không được”.
Thẩm Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát: “Đâu thể đơn giản như thế, Liễu Mi Vũ có bị thủy đậu hay không, vị đại phu đó biết rõ mười mươi, ông ta và Liễu Mi Vũ là cùng một bọn.
Nếu không phải họ hợp sức lừa gạt Tần Như Lương thì chắc hẳn còn mưu đồ khác”.
Ngọc Nghiên lo lắng: “Vậy bây giờ nên làm thế nào?”
Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tạm thời cứ quan sát đã”.
Sau đó Thẩm Nguyệt về phòng nghỉ ngơi.
Khi đêm xuống, nàng lại thấy trằn trọc khó ngủ.
Ngọc Nghiên tới gần hầu hạ nàng, lại lấy được tin mới: “Ban ngày vị đại phu kia nói Liễu thị chỉ còn sống được hai ngày, nếu trong hai ngày này tướng quân không tìm được thuốc dẫn thì Liễu thị chết chắc”.
Nói rồi nàng ta nhìn bầu trời tối thui bên ngoài: “Đến bây giờ tướng quân vẫn chưa trở về”.
“Rốt cuộc là thuốc dẫn gì, ngươi có nghe ngóng được không?”
Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì vô dụng, không nghe ngóng được.
Hương Lăng kia mồm miệng kín bưng như hũ nút, ai đi hỏi chuyện, nàng ta cũng không chịu nói”.
Thẩm Nguyệt ngả người lên đầu giường, tiện tay lật một quyển sách.
Mùa hè khắc nghiệt đã qua, ban đêm mát mẻ như nước.
Ngọc Nghiên bước tới bên cửa sổ, đóng chặt hai cánh cửa.
Thẩm Nguyệt mắt nhìn sách nhưng trong đầu mải nghĩ tới chuyện khác, qua hồi lâu cũng không thấy nàng lật trang nào.
Ngọc Nghiên phủ phục bên cạnh giường, thấy nàng thất thần hồi lâu bèn hỏi: “Công chúa đang nghĩ gì thế? Công chúa đừng lo lắng, nô tì nhất định sẽ bảo vệ công chúa”.
Thẩm Nguyệt hoàn hồn, thoáng nhướn mày, giơ tay gập sách lại: “Không biết rốt cuộc Liễu Mi Vũ muốn làm gì, như thế này có vẻ bị động.
Nếu cứ ngồi không chờ chết, chi bằng chủ động hóa giải.
Nếu ta giải được độc cho nàng ta, nàng ta dù có mưu đồ gì cũng chỉ đành bó tay”.
“Nhưng không phải công chúa không biết cách điều chế thuốc giải sao?”, thực ra Ngọc Nghiên không muốn Thẩm Nguyệt giúp Liễu Mi Vũ, nhưng nghe nàng nói như vậy cũng cảm thấy có lý.
Liễu Mi Vũ trúng độc, nếu chỉ vì muốn có được tình yêu của Tần Như Lương như lúc ban đầu, vậy thì hai ngày này Tần Như Lương dốc lòng dốc sức tìm thuốc, mục đích của nàng ta đã đạt được rồi.
Điều khiến Ngọc Nghiên lo lắng là nàng ta sẽ làm gì đó bất lợi cho công chúa.
Bởi vì mấy ngày nay nàng ta cứ thấy bồn chồn không yên, luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nếu lần này Thẩm Nguyệt ra mặt giúp Liễu Mi Vũ giải được độc, không chỉ có thể hóa giải nguy cơ tiềm ẩn, còn có thể đánh đổi được điều kiện của Tần Như Lương, nghĩ cũng thấy không thiệt.
Thẩm Nguyệt nói: “Tuy ta không biết, nhưng có một người có lẽ sẽ biết”.
Nàng nghĩ tới Tô Vũ.
Con người Tô Vũ tuy khá tùy hứng, nhưng y thuật của hắn cao siêu, chưa biết chừng hắn biết điều chế thuốc giải.
Thấy Ngọc Nghiên nghi hoặc, Thẩm Nguyệt bèn nói: “Ngày mai ngươi đưa chất độc trong bình sứ sang bên Liên Thanh Châu, bảo hắn ta nghĩ cách kiếm được thuốc giải, nói rằng ta có việc gấp cần dùng, hắn ta sẽ biết phải tìm ai”.
Ngọc Nghiên đáp lời: “Nô tì biết rồi, thời giờ không còn sớm nữa, công chúa mau nghỉ ngơi đi”.
Tần Như Lương ở bên ngoài tìm kiếm suốt một ngày một đêm.
Ở Đại Sở, ứng dụng của tử hà xa không hề rộng rãi.
Thường thức của bách tính nơi này vẫn chưa biết đến giá trị và mức độ đại bổ của nó như một vị thuốc.
Bởi thế cho nên không những quầy thuốc không hề có, mà kể cả những nhà có thai phụ sắp lâm bồn khi nghe Tần Như Lương nói rằng hắn ta cần lấy nhau thai trong bụng thai phụ đều cho rằng Tần Như Lương điên rồi.
Tần Như Lương chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài một ngày một đêm, cho dù dùng nhiều tiền thuyết phục người nhà của các thai phụ sắp sinh cũng không thể khiến họ sinh con trong hai ngày ngắn ngủi này.
Ngày hôm đó, trong đầu hắn ta lóe lên vô số suy nghĩ điên cuồng, cũng trải qua sự dằn vặt và giày vò khó lòng tưởng tượng
Hắn ta muốn cứu Liễu Mi Vũ, rõ ràng chỉ cần những thai phụ đó sinh con ra thì Mi Vũ sẽ được cứu.
Nhưng hắn ta không đợi nổi lâu như vậy, nhìn những cái bụng to kềnh càng kia lắc lư trước mặt mà hắn ta không có cách nào.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ, nếu hắn ta có thể làm một kẻ ác độc, mổ bụng người ta lấy nhau thai ra thì không cần tốn công tốn sức như vậy.
Hắn ta đâu cần gì nhiều, chỉ cần một bộ nhau thai là được.
Nhưng hắn ta không thể.
Ngày hôm sau Tần Như Lương quay về phủ tướng quân, vừa tiến vào cửa đã thấy Hương Lăng vội vàng chạy tới trước mặt hắn ta khóc lóc: “Không ổn rồi, nhị phu nhân lại thổ huyết rồi, lần này nôn ra rất nhiều máu đen! Tướng quân mà không cứu thì nhị phu nhân xong đời mất!”
Tần Như Lương dừng chân, hắn ta không có thời gian qua thăm Liễu Mi Vũ mà tới Trì Xuân Uyển.
Lúc này Ngọc Nghiên đã mang bình sứ có chất độc cho Liên Thanh Châu theo lời dặn của Thẩm Nguyệt, để hắn ta nghĩ cách điều chế thuốc giải.
Tần Như Lương đi vào viện tử, Triệu thị trước nay vẫn rất vui mừng khi hắn ta tới thăm Thẩm Nguyệt, bèn nói: “Công chúa đang ở trong phòng, tướng quân muốn vào trong ngồi không ạ?”
Tần Như Lương nhìn chằm chằm vào cửa phòng: “Triệu mụ, ngươi lui xuống, ta có lời muốn nói với nàng”.
Triệu mụ mừng rỡ, lập tức đáp: “Tốt quá, nô tì phải qua phòng bếp phụ phía sau, tướng quân hãy trò chuyện cùng công chúa đi ạ”.
Tuy rằng trước kia từng xảy ra chuyện không vui, nhưng Triệu thị cảm thấy tướng quân đang dần thay đổi.
Bà ta nhìn ra được tướng quân bắt đầu để ý tới công chúa, chuyện như trước kia chắc sẽ không xảy ra nữa đâu.
Triệu mụ nói: “Còn hơn một tháng nữa là công chúa lâm bồn rồi, thời gian này đi lại đa phần bất tiện, mong được tướng quân chiếu cố nhiều hơn, công chúa hoài thai tám chín tháng cũng không dễ dàng gì”.
“Ta biết”..