Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ ngày ngày nhìn Hương Lăng bưng canh nấu từ nhau thai công chúa đến cho Liễu thị ăn, nô tỳ thấy còn đau đớn hơn ăn thịt mình, nô tỳ không khống chế được…”
“Kết quả ngươi đánh không thắng, ngược lại còn bị các nàng đánh thành thế này”.
“Nô tỳ cầm dao chém Liễu thị và Hương Lăng mấy phát”.
Ngọc Nghiên ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói ra, nói xong lại tỏ ra hơi nản lòng: “Nhưng nô tỳ quên cầm vải bố bịt miệng Liễu thị, giọng của nàng ta quá chói tai, quá ầm ĩ, thu hút những người khác đến, vậy mới khiến cho nô tỳ thất bại”.
Thẩm Nguyệt nói: “Đứng lên đi”.
“Nô tỳ có tội, không dám đứng lên”, hai mắt Ngọc Nghiên đẫm lệ ngóng nhìn Thẩm Nguyệt.
“Ta có nói là ngươi sai sao?”.
Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện hôm đó không trách ngươi, là ta phái ngươi đến chỗ của Liên Thanh Châu, là mưa to làm chậm trễ bước chân của ngươi, là ý trời!”
“Nhưng nô tỳ còn tát công chúa một cái…”
“Ồ, ta nhớ ra rồi, nếu không phải một cái tát kia của ngươi khiến ta kịp thời tỉnh táo, ta cũng không biết đó là ngày nào đêm nào nữa.
Ta không trách ngươi, đứng dậy thay quần áo cho ta”.
Ngọc Nghiên lau nước mắt, lúc này mới chịu đứng dậy, đi lấy quần áo sạch sẽ thay cho Thẩm Nguyệt.
Ngày đó mưa to, Ngọc Nghiên là bởi nguyên nhân khách quan nên không kịp trở về, nhưng Triệu thị thì không phải như vậy.
Triệu thị là vì để Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt ở chung một chỗ nên cố ý rời khỏi Trì Xuân Uyển, rất lâu vẫn không trở về.
Khi đó cho dù Thẩm Nguyệt gọi bà ta như thế nào thì cũng không có ai trả lời.
Rõ ràng vết xe đổ còn đó, mà Triệu thị lại như thể vết sẹo lành là quên đau, suýt tạo ra sai lầm lớn.
Thẩm Nguyệt cũng không xử lý bà ta, nếu bà ta còn muốn ở lại Trì Xuân Uyển thì ở, nếu như không muốn, vậy Thẩm Nguyệt cũng không ép buộc.
Chỉ là chuyện bên người Thẩm Nguyệt sẽ giao cho Ngọc Nghiên và Thôi thị đi làm, sẽ không để cho Triệu thị phụ trách nữa.
Nhất định phải giữ bí mật chuyện Tần Như Lương bị cắt đứt một gân tay với bên ngoài.
Bằng không, Đại Sở sẽ không cần đại tướng quân một tay, mà Dạ Lương thua trận trước đó không lâu vốn đã chẳng yên phận, nếu biết chủ tướng đánh bại bọn họ lúc trước bị tàn phế một tay, chỉ sợ chúng sẽ càng không chịu sống yên.
Khi ấy, đám hạ nhân của phủ tướng quân đều lùi ra canh giữ bên ngoài Phù Dung Uyển, không ai biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, càng không biết hắn ta bị đứt gân mạch một cánh tay.
Bọn hạ nhân chỉ biết Tần Như Lương bị trúng một đao.
Sau đó viện chủ đổi rất nhiều đại phu để chữa trị vết thương trên cánh tay của Tần Như Lương.
Có điều, đứt gân tay không dễ dàng chữa trị như vậy.
Dù vết thương khép lại, khả năng hoạt động của cánh tay cũng không bằng trước, không thể dùng lực, đối với một người tập võ, như thế đã coi như bị phế.
Cũng may bình thường Tần Như Lương cầm kiếm bằng tay phải, mà hắn ta bị thương ở tay trái nên cũng dễ che giấu tai mắt người đời.
Nhưng nếu so chiêu với người lợi hại, hắn ta chỉ có thể dùng một tay, chẳng những sức chiến đấu giảm xuống nhiều mà còn lập tức lộ ra manh mối.
Đại phu đều bó tay hết cách với gân tay của Tần Như Lương.
Đối với chuyện này, Liễu Mi Vũ vừa đau buồn vừa oán hận.
Nàng ta rất muốn đi tố cáo Thẩm Nguyệt, người phụ nữ lòng dạ độc ác kia lại dám ra tay cắt đứt gân mạch của tướng quân!
Nhưng nếu làm như vậy, e rằng sẽ liên lụy thêm những việc khác, bao gồm chuyện Tần Như Lương làm cho Thẩm Nguyệt sinh non, còn cả độc Tỏa Thiên Hầu kia… thậm chí, như Tần Như Lương đã nói, những kẻ coi hắn ta là địch cũng sẽ nhân cơ hội chèn ép hắn ta.
Liễu Mi Vũ hiểu được lợi và hại trong đó, muốn duy trì tình trạng hiện giờ, không ai được nói ra chuyện này.
Bằng không, Tần Như Lương vừa đổ, sẽ không còn người nào có thể che chở nàng ta.
Liễu Mi Vũ không ngờ cuối cùng Thẩm Nguyệt lại bình yên vô sự, mà cái giá của những chuyện này lại dùng cánh tay của Tần Như Lương đến đổi!
Nếu biết trước như thế, nàng ta còn tốn sức diễn màn kịch này hay không?
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Liễu Mi Vũ chỉ hận Thẩm Nguyệt, hận không thể khiến nàng chết không có chỗ chôn.
Tất cả những chuyện này đều do chính tay nàng tạo thành!
Tiễn đại phu đi rồi, viện chủ trở nên vô cùng vắng vẻ.
Liễu Mi Vũ rưng rưng nước mắt chăm sóc bên cạnh Tần Như Lương, sắc mặt hắn ta uể oải, lẳng lặng nhìn tay trái được băng bó, thử cố gắng nâng lên.
Liễu Mi Vũ chợt nói: “Tướng quân, nhất định sẽ đỡ thôi, đại phu nói bây giờ không thể cố sức, phải chờ từ từ khôi phục”.
Tần Như Lương cười gượng, lắc đầu: “Nàng biết điều này có nghĩa gì không? Có nghĩa là sau này ta sẽ biến thành một kẻ tàn phế”.
Liễu Mi Vũ tựa vào lồng ngực Tần Như Lương khóc sướt mướt, nói: “Tướng quân còn có Mi Vũ, Mi Vũ có chết cũng không rời khỏi tướng quân.
Là công chúa quá độc ác, lại dám ra tay tàn nhẫn với tướng quân như vậy!”
Tần Như Lương nói: “Nàng ta độc ác, ta cũng độc ác.
Hôm đó, vì giải độc cho nàng, ta cũng ép nàng ta đến đường cùng”.
“Tướng quân đang tiếc thương công chúa sao?”.
Tần Như Lương không nhìn thấy biểu cảm của Liễu Mi Vũ, vẻ mặt của nàng ta không buồn thảm như nước mắt của mình, không hề có chút đau khổ nào, trái lại là điên cuồng ghen ghét và hận thù.
Tần Như Lương nói: “Hễ là người có chút lương tri thì sẽ không nhẫn tâm đi làm loại chuyện không có tính người như vậy”.
Nhưng hắn ta lại vì Liễu Mi Vũ, hết lần này đến lần khác phá bỏ ranh giới cuối cùng của mình.
Bây giờ hắn ta bị phế một cánh tay cũng không vô tội.
“Mi Vũ, sau này đừng chọc vào nàng ta nữa, lần sau còn xảy ra chuyện gì, ta không chắc vẫn còn sức lực và khả năng ứng phó”.
Tần Như Lương cũng cảm thấy bất lực vô cùng, hắn ta hiểu rõ Thẩm Nguyệt nên lại nói: “Sau này chỉ cần nàng không chọc vào nàng ta, nàng ta sẽ không đối phó nàng”.
Liễu Mi Vũ nói: “Ta biết rồi”.
Nhưng đó là một cánh tay của Tần Như Lương, cứ bỏ qua như vậy sao.
Nàng ta có thể cam lòng sao?
Nhưng Liễu Mi Vũ không thể tùy tiện hành động, lời nói của Thẩm Nguyệt trong Phù Dung Uyển vẫn còn vang vọng rõ ràng từng chữ bên tai nàng ta.
Nếu tùy tiện chọc vào người phụ nữ điên kia, lần sau nàng sẽ còn ra tay với Tần Như Lương.
Đại phu phụ trách khám và chữa bệnh cho Liễu Mi Vũ rời phủ tướng quân trở về nhà.
Để tránh rước phải chuyện phiền toái, trong khoảng thời gian này, ông ta đều không đến phủ tướng quân khám chữa bệnh.
Thù lao nên nhận thì ông ta cũng đã lĩnh đủ rồi, dù thế nào đi nữa, những chuyện kia đều không liên quan đến ông ta.
Đêm đó, nhà nhà đóng cửa nghỉ ngơi.
Cảnh đêm yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ từ trong căn phòng tỏa ra.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa nhà đại phu trong hẻm..