Thẩm Nguyệt phất áo đứng dậy, vươn vai mới nhận ra bàn tay trước đó còn hơi đau nhức, giờ đã không còn đau nữa, hơn nữa mấy vết bầm cũng biến mất.
Tâm trạng Thẩm Nguyệt khá vui vẻ, giơ tay ra với Tô Vũ: “Đứng lên đi, chúng ta về rừng cây phong đánh!”
Tô Vũ nói: “Được”.
Hắn kéo tay Thẩm Nguyệt đứng lên, chưa kịp đứng vững thì bỗng ngã nhào về phía nàng.
Thẩm Nguyệt vội vàng ôm lấy hắn khi chưa kịp đề phòng, thân thể lảo đảo về sau vài bước, tựa vào thân cây.
Tô Vũ vùi đầu vào hõm vai nàng, vừa vặn ôm lấy nàng.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng thì hơi thở Tô Vũ phả vào cổ nàng: “Đừng cử động, chân ta tê”.
“Tê cái khỉ ấy, tránh ra”.
“Tê thật mà, cho cô gối đầu cả một canh giờ, ta không động đậy gì!”
Mặc dù Tô Vũ viện cớ khá hợp lý nhưng sao nàng cứ cảm thấy nghẹn nghẹn.
Không lâu sau, Tô Vũ đứng thẳng, buông Thẩm Nguyệt ra, thấy nàng như muốn đánh người thì không khỏi bật cười.
Nếu hắn còn dám ôm thêm một chốc nữa, có lẽ nàng sẽ nổi bão mất.
Tô Vũ nói: “Bây giờ ta thấy đỡ hơn rồi, chúng ta về rừng phong thôi”.
Suốt chặng đường, Thẩm Nguyệt luôn xoay cổ tay, định lát nữa lấy lại cả vốn lẫn lời.
Về đến rừng cây phong, chưa kịp nói câu nào, Thẩm Nguyệt đã nhanh chóng tấn công Tô Vũ từ phía sau.
Tô Vũ lách người né sang một bên: “Gấp vậy sao? Hay là ta nhường cô vài chiêu nhé?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết võ công của ngươi rất cao cường, ta cũng muốn thử xem võ công của ta đến mức nào”.
Nói rồi nàng dùng hết sức với Tô Vũ.
Thế nhưng Tô Vũ chưa từng chủ động ra tay, chỉ lùi lại phòng thủ.
Lá đỏ xào xạc, tay áo hắn tung bay theo gió, khí chất toàn thân trầm ổn, không hề suy sút mảy may.
Thẩm Nguyệt nhanh chóng nhận ra là Tô Vũ quá quen với cách tấn công của mình, ngay cả việc đòn tiếp theo nàng sẽ đánh vào chỗ nào, hắn cũng có thể đoán được, còn có thể phòng thủ trước một bước.
Thẩm Nguyệt không thể chạm vào người hắn, cũng không thể chiếm chút lợi thế nào.
Ngược lại, nếu Tô Vũ chủ động tấn công, vì đã quen với cách đánh của nàng, hắn chắc chắn có thể khiến nàng bại trận trong thời gian rất ngắn.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sao ngươi lại biết lúc nào ta sẽ ra đòn tấn công?”
“Cô cứ đánh theo quy tắc thế này thì không đánh được ta đâu, đến khi ta ra tay, cô sẽ bị ta đánh đấy”, Tô Vũ nói.
Thẩm Nguyệt bực mình nói: “Vậy ta phải làm sao mới có thể đánh được ngươi?”
“Cô thử đảo các chiêu thức xem sao!”
Nhưng chiêu số cụ thể thế nào thì Thẩm Nguyệt không biết, cho đến nay, các chiêu thức mà nàng dùng đều đánh theo thói quen hình thành một cách vô thức của cơ thể.
Bây giờ bảo nàng đảo động tác, nàng hoàn toàn không biết làm sao.
Tô Vũ nói: “Thôi vậy, để ta hướng dẫn”.
Nói rồi, hắn từ bị động, biến thành chủ động, tấn công Thẩm Nguyệt.
Mỗi lần đánh về phía Thẩm Nguyệt, hắn đều sẽ nói vị trí và phương hướng trước để nàng có thể ứng đối hợp lý.
Ban đầu Thẩm Nguyệt khá mất sức và phải chật vật khi đối phó, nhưng khả năng thích nghi của nàng rất tốt, không lâu sau đã có thể bình tĩnh và dần dần, không cần Tô Vũ nhắc, nàng cũng có thể nhạy bén phát hiện được giây tiếp theo Tô Vũ tấn công ở đâu.
Chiêu pháp của Tô Vũ nhìn như là mất trật tự, thật ra lại có quy tắc của riêng mình.
Thẩm Nguyệt dĩ nhiên sẽ vì phòng thủ cho bản thân mà bị loạn theo chiêu pháp của hắn, nhưng ngược lại nó lại giúp nàng có thể nhìn ra sự linh hoạt.
Thẩm Nguyệt cảm thấy khá mới mẻ và ngạc nhiên, sức bộc phát của cơ thể cực mạnh, nàng càng đánh càng hăng không khác gì lúc sáng.
Có lẽ là vì nàng muốn đụng vào người Tô Vũ, cũng quá muốn đánh cho hắn hai cú.
Càng là như thế, Tô Vũ lại càng không để nàng được như ý, hắn như có như không nhếch môi, động tác trên tay càng lúc càng nhanh khiến tiết tấu của Thẩm Nguyệt bị chậm lại.
Thẩm Nguyệt thử phản công nhưng bị Tô Vũ đỡ được một cách dễ dàng.
Thẩm Nguyệt nhận ra chênh lệch giữa nàng và Tô Vũ cách lớn đến mức nào, quả thật như cách xa cả một con phố.
Nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể đánh trúng Tô Vũ, mà còn bị hắn đánh đến mức biểu cảm hoàn toàn thay đổi, chẳng qua Tô Vũ đã đánh khá nhẹ, không ra tay nặng với nàng mà thôi.
Nghĩ đến đây Thẩm Nguyệt lại hơi chán nản.
Nàng không chú ý phía sau, chỉ lo lui, bất giác lùi đến mép một sườn dốc.
Tô Vũ vừa định lên tiếng nhắc nhở nhưng nào ngờ nàng lại lùi tiếp về sau, chân đạp vào khoảng không.
Thẩm Nguyệt sửng sốt, sau đó nhận ra cơ thể mình đã mất đà ngã ra sau.
Khi ấy Tô Vũ vươn tay ra, túm lấy tay nàng.
Kịp lúc nắm được tay Tô Vũ, thế là nàng kéo luôn hắn xuống.
Cái này thường được gọi là có chết cũng phải kéo theo đệm lưng.
Tô Vũ sững sờ, cơ thể hạ thấp, siết chặt vòng tay ôm Thẩm Nguyệt vào lòng, đồng thời, hắn và Thẩm Nguyệt cùng lăn xuống dưới.
Con dốc này rất dài, cả đoạn đường đều là lá khô
Thẩm Nguyệt cảm thấy váng đầu hoa mắt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đầu nàng được Tô Vũ ép chặt vào trong ngực, sự tươi mát và yên tĩnh của núi rừng không thể sánh bằng mùi trầm hương thoang thoảng trong lòng hắn.
Sau đó, cuối cùng trời đất cũng dừng quay cuồng.
Trên người cả hai đều dính lá khô, trông cực kỳ nhếch nhác.
Hai người đã lắc xuống cuối con dốc.
Tô Vũ ở dưới, Thẩm Nguyệt nằm trên người hắn.
Tô Vũ thở phào, Thẩm Nguyệt nằm trên thân hắn một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, hắn giơ tay lên lấy lá cây trên đầu nàng xuống, chẳng biết dây buộc tóc đã rơi ở đâu, mái tóc mượt mà như nước xõa ra.
Hắn nằm đó, ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh qua tán lá cây, bỗng cảm thấy trống trải nhưng lại đẹp vô cùng.
Mỗi một phiến lá trong rừng, từng phút vắng lặng trong rừng và cả người phụ nữ đang nằm trên người hắn đều khiến lòng mình xao động.
Tô Vũ nói: “Cũng may ta không phải kẻ thù của cô, nếu là kẻ thù thì chắc sẽ không lăn xuống đây cùng cô đâu”.
Thẩm Nguyệt ở trong lòng hắn hừ một tiếng.
Tô Vũ nhướng mày nói: “Cô thế nào rồi?’
“Đau…”
Tô Vũ nhíu mày: “Đau ở đâu?”
Thẩm Nguyệt chống lên đầu vai đối phương, khó nhọc ngồi dậy: “Mẹ nó, đập vào ngực ta đó, ngực ta đau…”
Vốn dĩ dạo gần đây nàng đã rất khó chịu vì ngực trướng, nhưng lần này lại đau như bị dập vậy..