Ban đầu chính Liễu Mi Vũ đòi tìm dạng người như thế này đấy.
Chỉ có dạng người này mới to gan lớn mật, một khi dính vào mỹ sắc là bất chấp tất cả.
Nghe nói còn là phu nhân xinh đẹp của gia đình lớn, nếu để gã nếm thử, dù chết cũng không tiếc hận gì.
Hương Lăng cảm thấy phản cảm: “Phường vô sỉ, ngươi nhìn ta làm gì, người đẹp còn ở phía sau kìa! Đi theo ta!”
Tên này miệng lưỡi cũng dẻo như kẹo: “Tiểu tỷ tỷ dẫn đường là được”.
Hương Lăng tránh chốn náo nhiệt trong hoa viên, dẫn gã đi về phía hậu viện.
Gã còn hỏi: “Trong phủ náo nhiệt quá, chẳng lẽ hôm nay có hỉ sự gì sao?”
“Hôm nay là tiệc trăm ngày của tiểu công tử, ngươi cẩn thận cho ta”.
Kẻ gian xảo kia càng thêm phấn khích, trong hoàn cảnh này, đám đông tụ tập hết ở phía trước, khi ấy chỉ còn mình gã ở hậu viện, dù làm bậy thế nào cũng không ai phát hiện ra.
Cách đó không xa, đèn đuốc vẫn rất đẹp.
Hương Lăng dừng bước trước viện tử, nói với gã: “Người ở bên trong, ngươi vào đi”.
Thấy gã tiến vào rồi, Hương Lăng hé miệng, dặn thêm: “Tốt nhất là ngươi nên nhanh lên, nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện”.
Hương Lăng tận mắt trông thấy phường hạ lưu đó tiến vào phòng.
Nơi này chẳng phải nơi nào khác, cũng không phải Trì Xuân Uyển mà họ đã giao hẹn từ trước, mà là Hương Tuyết Uyển mới bỏ trống cách đó không lâu.
Chuyện ngày hôm nay là không thể tránh được.
Hương Lăng bị kẹp ở giữa, thực ra cũng rất khổ sở.
Nàng ta không thể giúp Liễu Mi Vũ làm hại công chúa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Mi Vũ tự nhận quả đắng.
Chỉ mong đêm nay kẻ đó là một kẻ biết sợ, nếm được vị ngon ngọt rồi nhanh chóng bỏ đi.
Chỉ cần không bị bắt gian tại trận, tất cả vẫn còn cơ hội để vãn hồi.
Hương Lăng hạ quyết tâm, quay người rời đi.
Trong phòng, Liễu Mi Vũ toát mồ hôi như tắm, không biết thân mình đang ở nơi nào.
Nàng ta tưởng rằng mình đã quay về Phù Dung Uyển, đang nằm trên giường của mình.
Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào.
Liễu Mi Vũ tưởng rằng đó là Tần Như Lương nên không thèm khống chế tiếng rên rỉ nữa.
Nàng ta loáng thoáng trông thấy một bóng người đứng trước giường, bàn tay đối phương lướt đi trên cơ thể nàng ta.
Cơ thể nàng ta như bị châm lửa đốt, tê dại khó chịu, cảm thấy trống vắng hơn bao giờ hết.
Liễu Mi Vũ bắt đầu uốn éo thân mình.
Gã đàn ông gian xảo đứng bên giường thấy nàng ta đã gấp gáp đến mức không thể nhẫn nại được bèn sờ mó khắp người Liễu Mi Vũ, cởi bỏ váy áo của nàng ta rồi tấm tắc ngợi khen: “Đúng là một vưu vật lẳng lơ!”
Tới khi gã đàn ông gian xảo đến gần, Liễu Mi Vũ dùng đôi mắt quyến luyến như tơ nhìn gã, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt kia.
Không phải Tần Như Lương.
Khi ấy Liễu Mi Vũ tỉnh táo hơn hẳn, toàn thân ớn lạnh, nàng ta khiếp sợ: “Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì?”
Nàng ta muốn trốn chạy nhưng cơ thể vô lực, chỉ bị coi như “dục cự hoàn nghênh”.
“Đến lúc này rồi mà vẫn muốn tỏ vẻ trinh tiết? Hê hê, ở đây có ai trông thấy đâu!”
Gã đàn ông nói rồi túm lấy cổ chân của Liễu Mi Vũ, đè lên người nàng ta.
Nhuyễn ngọc ôn hương, quả thực khiến người ta mất hồn.
Liễu Mi Vũ ban đầu còn giãy giụa, thế nhưng những va chạm nhỏ nhặt đó chỉ khiến tình triều cuồn cuộn, không thể nào quay đầu được nữa.
Nàng ta khó lòng khống chế khát khao của cơ thể, khi gã đàn ông đó xông vào bỗng chốc cảm thấy đủ đầy, nàng ta vừa khẽ rên rỉ vừa rướn người nghênh đón, không thể nào kiềm chế nổi.
Một bên là hoa viên có kịch hay mở màn, một bên là hậu viện kiều diễm, dâm loạn.
Sau đó Hương Lăng vội vội vàng vàng chạy tới hoa viên, hoảng hốt nói với Tần Như Lương đang tiếp đãi đồng liêu trên quan trường: “Không hay rồi tướng quân! Không thấy phu nhân đâu cả!”
Tần Như Lương nhíu mày với vẻ không vui: “Đang yên đang lành, làm sao mà không thấy đâu được?”
Hương Lăng nước mắt lã chã như mưa: “Hồi tối phu nhân uống chút rượu, không chịu nổi nên thấy váng đầu.
Nô tì đi bưng canh giải rượu tới, đâu ngờ sau khi quay về không thấy phu nhân ở trong viện.
Nơi nào có thể tìm nô tì cũng tìm hết rồi, thế nhưng không thấy bóng dáng phu nhân!”
Tần Như Lương bỗng chốc thấy cuống quýt.
Hắn ta không nên để Liễu Mi Vũ uống rượu.
Nếu nàng ta say rượu mà gặp chuyện gì thì phải làm sao, đi qua hoa viên sẽ tới một cái hồ rất lớn, nếu rơi vào hồ mà không lên tiếng cũng không ai phát hiện ra.
Thế là Tần Như Lương dẫn người đi tìm.
Quả thực không thấy ai ở Phù Dung Uyển, Tần Như Lương thậm chí còn phái người tới bên hồ tìm kiếm thử.
Những phu nhân quyến thuộc khác cũng không thể yên tâm tiếp tục xem kịch.
Hạ Du xem kịch trên đài đang đến lúc hứng thú nhất, bèn chọc chọc Hạ tướng ở bên cạnh, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Lão đầu tử, không phải cha vẫn luôn mong chờ cơ hội nối “tình đồng liêu” với đại tướng quân sao, bây giờ ái thê của đại tướng quân mất tích, cha lại là người đứng đầu bá quan, nên tổ chức đội hình giúp hắn ta tìm kiếm nha”.
Hạ tướng trợn mắt: “Đây là chuyện nhà của người ta, đâu phải chuyện trên quan trường.
Con nít con nôi, bớt vài câu đi!”
Hạ Du chớp chớp đôi mắt thuần khiết vô tội của mình: “Đúng là chuyện nhà, nhưng dù sao chúng ta cũng đến quý phủ làm khách rồi, nếu để xảy ra án mạng, hỉ sự biến thành tang sự, vậy thì lớn chuyện đó”.
Tuy rằng bình thường Hạ Du làm cha hắn ta rất đau đầu, nhưng Hạ tướng ngẫm nghĩ một hồi thấy hắn ta nói cũng không phải không có lý.
Thế là ông ta chủ động đứng dậy, huy động mọi người tham gia tìm kiếm.
Những phu nhân nhà quan kia ai cũng là “anh tài” hóng chuyện, tất nhiên không thể ngồi yên.
Họ tụ tập thành từng nói, coi như đi dạo chơi vậy.
Hậu viện của phủ tướng quân bảo to thì cũng to đấy, một số viện tử trống không không có người ở sẽ do gia đinh đi tìm, các phu nhân cứ tìm ở nơi có ánh sáng là được.
Một nhóm phu nhân tới Hương Tuyết Uyển, thấy bên trong có ánh đèn.
Hỏi nô tì trong phủ mới biết nơi này vốn là chỗ ở của tam phu nhân, nhưng từ sau khi tam phu nhân đi, nó vẫn luôn bỏ trống.
Còn chưa vào trong viện đã nghe thấy tiếng nam nữ hoan ái ở bên trong vọng ra, đám đông giật mình.
Âm thanh quyến rũ của nữ nhân cùng với tiếng thở dốc của nam nhân khiến các phu nhân chỉ cần nghe qua đã hiểu bên trong xảy ra chuyện gì.
Trận “giao chiến” bên trong vẫn đang tiếp diễn, các phu nhân đâu dám can thiệp, có vị phu nhân đề nghị sai tì nữ mau chóng đi mời Tần Như Lương tới.
Có chuyện gì cũng phải để Tần Như Lương giải quyết.
Tần Như Lương vội vàng chạy tới trước cửa Hương Tuyết Uyển, nghe thấy âm thanh mà toàn thân cứng đờ, tay và trán nổi gân xanh.
Hắn ta không biết gã đàn ông đó là ai, nhưng âm thanh của bên nữ, hắn ta không thể nào quen hơn được nữa.
Bước chân của Tần Như Lương như nặng ngàn cân, từng bước từng bước tiến vào trong.
Liễu Mi Vũ không hề hay biết, nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân như biến thành một vũng nước, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào đòi khoái cảm.
Nàng ta không quan tâm người phía trên là ai nữa, chỉ cần tưởng tượng gã là tướng quân thôi.
Thế nên người bên trên không ngừng đưa đẩy trong cơ thể nàng ta, nàng ta không ngừng nâng eo chào đón, miệng không ngừng rên: “Tướng quân… tướng quân mau lên… Mi Vũ vẫn còn muốn…”
Khi Tần Như Lương đạp cửa phòng xông vào, thứ mà hắn ta trông thấy là cảnh tượng nhếch nhác bất kham cùng với những câu từ không thể lọt tai nổi thoát ra từ miệng Liễu Mi Vũ..