Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

"Ha ha, ngươi cứ đi đi rồi sẽ biết mà thôi".

Liên Thanh Châu dở khóc dở cười nói: "Công chúa kề vai đi với tại hạ như thế này, tại hạ thấy không được ổn lắm đâu".

Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta rồi nói: "Vậy ngươi nói đi, tại sao lần trước ta nói chuyện tình cảm với ngươi trên thuyền thì ngươi lại cự tuyệt ta?"

Liên Thanh Châu nghiêm nghị nói: "Ta thật sự coi công chúa là bạn bè, không thể sinh ra quan hệ nam nữ".

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Vậy thì đúng rồi!"

Trong mắt nàng hiện lên ý cười, nàng lại nói tiếp: "Cuối cùng ta cũng tìm ra lý do tại sao ngươi không có quan hệ nam nữ. Ngươi đã kìm chế rất vất vả rồi, tối nay ta sẽ dẫn ngươi đi phóng thích một chút".

Liên Thanh Châu nghe thấy vậy thì tâm trí như chìm trong sương mù.

Cho đến khi Thẩm Nguyệt đưa hắn ta đến một tòa nhà và dừng lại, hắn ta nhìn lên tấm bảng của tòa nhà thì liền cảm thấy vô cùng lúng túng.

Sở Ngọc Lâu?

Liên Thanh Châu nhìn Thẩm Nguyệt, thì thầm hỏi: "Này, cô đi nhầm chỗ rồi!"

“Sở Ngọc Lâu, đúng rồi mà, chúng ta đến đúng nơi rồi”, Thẩm Nguyệt đã mỉm cười vẫy tay với một nam nhân đẹp trai đứng ở cửa.

Nam nhân tiến lên, cất giọng nói dịu dàng mang hàm ý phong tình: "Là Thẩm công tử sao, mời đi theo ta".

Nói đoạn nam nhân kia dẫn Thẩm Nguyệt vào trong Sở Ngọc Lâu, nghe giọng điệu quen thuộc như vậy không giống như lần đầu mới gặp Thẩm Nguyệt.

Làm sao có thể....

Liên Thanh Châu ngay lập tức nắm lấy tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt quay lại mỉm cười với hắn ta, ra vẻ an ủi nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây phải không, ngươi đừng lo lắng, ta đã đặt trước một phòng bên trong, lát nữa vào chỉ cần thư giãn là được rồi".

Liên Thanh Châu nhướng mày nói: "Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Người đến đây đều là..."

Hắn ta cảm thấy rất khó để có thể mở miệng nói thẳng ra, thật sự vô cùng xấu hổ.

Tất cả những người ra vào nơi này đều là những nam nhân có sở thích đặc biệt với nam nhân, bởi vì bên trong toàn là nam nhân hầu hạ!

Thẩm Nguyệt vỗ ngực nói: "Huynh đệ, ai mà chẳng có sở thích riêng chứ? Ta hiểu ngươi mà, chẳng phải hôm nay ta đang tạo điều kiện cho ngươi được phóng thích bản thân khỏi gông cùm đó sao?"

Liên Thanh Châu bình thường vẫn luôn dịu dàng tao nhã nhưng hiện tại rốt cuộc cũng sắp nổi giận, hắn ta nghẹn đỏ mặt, cắn răng thấp giọng nói: "Ta là một nam nhân bình thường! Ta chưa bao giờ tới nơi không đứng đắn như thế này!"

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta rồi nói: "Nhìn ngươi đi, ta cũng đâu bắt ngươi vào trong làm chuyện gì, chỉ vào tâm sự uống trà một chút, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ngươi đó, bình thường chắc chắn đã giam cầm bản thân quá chặt chẽ rồi".

Liên Thanh Châu đỡ trán nói: "Ngươi đã nghe ai nói gì bậy bạ sao? Ta thật sự là nam nhân bình thường..."

"Thôi đi, ngươi không dám thừa nhận thì ta cũng không ép buộc ngươi làm gì. Ngươi cứ xem như là đi theo ta cho bớt nhàm chán đi được không?"

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, đi thẳng vào trong Sở Ngọc Lâu.

Liên Thanh Châu túm lấy nàng nói: "Không được, ta sẽ không vào đó, ngươi lại càng không được vào đó".

Thẩm Nguyệt nhìn lại hắn ta, cười nhăn nhở nói: "Ngươi có chắc là không muốn tự mình bước vào không? Còn không cho ta đi vào?"

"Ta rất chắc chắn!"

Thẩm Nguyệt nhanh chóng gạt tay của Liên Thanh Châu ra, sau đó quật ngã hắn chỉ trong một cú vật.

Liên Thanh Châu không có võ cho nên không thể nào đánh trả nổi.

Thẩm Nguyệt nói với nam nhân bên cạnh: "Đi gọi mấy tiểu ca ca khác tới đây khiêng hắn ta vào trong cho ta".

Liên Thanh Châu bị mấy người khác khiêng thẳng vào trong Sở Ngọc Lâu.

Người khiêng hắn ta vào trong là mấy công tử đang bật cười khe khẽ dịu dàng khiến cho cả người Liên Thanh Châu đều nổi da gà, không còn thiết sống nữa!

Vào phòng, Thẩm Nguyệt để lại hai người hầu hạ.

Hai công tử này đều có khí chất xuất trần, trắng trẻo dịu dàng.

Để giảm bớt áp lực cho Liên Thanh Châu, Thẩm Nguyệt đã bảo một người đánh đàn, một người đi pha trà.

Thẩm Nguyệt nhìn Liên Thanh Châu bằng ánh mắt chán ghét rồi nói: "Đừng có giả bộ, ta đã biết tỏng ngươi rồi".

Liên Thanh Châu ghét cay ghét đắng nói: "Rốt cuộc là ngươi đã nghe ai nói bậy bạ như vậy chứ!"

Thẩm Nguyệt tỏ ra lãnh đạm, nhàn nhạt cười nói: "Bây giờ nói đến chuyện đó cũng có ích lợi gì, đến đây, cứ tự nhiên vui vẻ đi, đừng lãng phí một đêm phong tình".

Cho dù Liên Thanh Châu có nói thể nào thì Thẩm Nguyệt vẫn không tin rằng hắn ta là một nam nhân bình thường.

Sau đó hắn ta cũng không thể không ngồi xuống nghe một công tử đánh đàn, rồi lại nghiêm mặt uống hai ngụm trà mà một công tử khác pha, đây đã là sự bình tĩnh cực hạn của hắn ta rồi.

Hắn ta thề lần sau sẽ không bao giờ đến nơi này nữa!

Nhưng Thẩm Nguyệt thì khác... nàng dường như rất quen thuộc với nơi này, thậm chí còn có thể dễ dàng cùng với công tử pha trà kia nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất! Sau một thời gian, nàng lại quay sang nói chuyện với công tử đánh đàn, lại còn chơi đàn với nhau nữa!

Liên Thanh Châu giật giật khóe miệng, có thật là nàng lần đầu tiên đến đây không? Sao hắn ta lại thấy nàng giống y hệt khách quen ở đây vậy!

Liên Thanh Châu chỉ sợ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đi quá giới hạn.

Vì vậy hắn ta đã tranh thủ lúc thuận tiện ra khỏi phòng rồi bỏ tiền ra tìm người giúp hắn ta chuyển đi một tin nhắn.

Khi quay lại Liên Thanh Châu vô cùng hoảng hốt, bởi vì Thẩm Nguyệt không biết từ lúc nào đã gọi thêm hai công tử phong tình vạn chủng đến.

Thẩm Nguyệt nhìn qua từng người một, miệng tấm tắc cảm thán: "E rằng tất cả mỹ nam trong kinh thành đều tập trung ở Sở Ngọc Lâu này".

Câu nói này khiến cho đám công tử kia đều che miệng cười khúc khích.

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn Liên Thanh Châu, bất mãn nói: "Ngươi đi đâu mà lâu như vậy, lại đây, mau lại đây".

Liên Thanh Châu áp lưng sát vào cửa, nghiêm túc cự tuyệt: "Không được, ta sẽ không lại đó đâu. Ta đã nói rồi, ngươi không được làm xằng bậy".

Thẩm Nguyệt nhướng mày, nở nụ cười xấu xa rồi ra lệnh cho bốn công tử đi tới nắm lấy tay chân của Liên Thanh Châu rồi khiêng đến trước mặt nàng.

Liên Thanh Châu tức giận nói: "Buông ta ra! Ta là nam nhân trong sạch, sẽ không cùng các ngươi làm bậy!"

Thẩm Nguyệt lại ra lệnh: "Đặt hắn ta lên ghế".

"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!"

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười khi nhìn mấy công tử đè Liên Thanh Châu xuống ghế đến mức không nhúc nhích được, nàng nói: "Trước tiên hãy xoa bóp toàn thân cho hắn ta đi!"

Liên Thanh Châu hít sâu một hơi quát lên: “Đừng động vào ta!”, trông hắn ta lúc này giống y hệt cô nương nhà lành sắp bị làm nhục.

Nhưng bốn đôi tay mềm mại kia cũng không hề nhàn rỗi, ngay lập tức bắt đầu xoa bóp toàn thân cho Liên Thanh Châu theo lời của Thẩm Nguyệt.

Mấy công tử này thành thục nhất là việc hầu hạ người khác, lúc này bọn họ lại đang sờ soạng toàn thân Liên Thanh Châu khiến cho hắn ta chậm rãi cảm nhận được sự thoải mái trong nỗi khổ sở vô bờ.

Hắn ta thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ đến chết!

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh vẫn đang quan sát với vẻ thích thú.

Liên Thanh Châu tức giận nói: "Họ Thẩm kia, ta nhất định phải tuyệt giao với ngươi... á, nhẹ thôi!"

Liên Thanh Châu bị nắn bóp đến mức xấu hổ không còn muốn sống, cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn hết cả ra.

Sau đó không biết từ lúc nào mà toàn thân Liên Thanh Châu đã đổ đầy mồ hôi, hắn ta vô lực ngồi phịch trên ghế, thậm chí còn không thèm phản kháng thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui