Lúc Hạ Du trở về, nhìn thấy Thẩm Nguyệt tự tay đút thuốc cho Tô Vũ, tự tay đắp thuốc vào vết thương của hắn.
Bây giờ Hạ Du mới hồi phục tinh thần, hắn ta khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hắn ta chưa từng thấy vẻ thùy mị của Thẩm Nguyệt.
Lúc nói chuyện Tô Vũ cũng rất nhẹ nhàng, ríu rít giống như tình nhân, hoàn toàn khác với dáng vẻ nói làm đâu ra đấy khi ở trạm dịch.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ở chung một chỗ không giống vua tôi thông thường, giữa bọn họ còn có mối liên quan sâu sắc hơn.
Đột nhiên Hạ Du hiểu ra, tại sao Tô Vũ thần tốc ngày đêm chạy đến bên cạnh nàng, tại sao Thẩm Nguyệt không cho hắn ta báo cáo tất cả những chuyện gì liên quan đến Tô Vũ và nàng.
Hạ Du đứng ngây ngốc trong phòng, nhìn thấy họ trai tài gái sắc, nhất thời cảm giác vô cùng xứng đôi.
Cũng vào tối hôm qua Hạ Du mới biết, Thẩm Nguyệt biết chút công phu, nàng đã dùng cây trâm nhắm chuẩn xác vào tên sát thủ.
Mà Tô Vũ nhìn cũng không hề yếu, công phu của hắn cực tốt, một mình có thể giết sạch tất cả sát thủ.
Hai người họ không giống với vẻ bên ngoài, ngày thường che giấu bản thân, chưa đến lúc cần thiết thì tuyệt đối không bộc lộ mình.
Cho nên cái này chắc hẳn là bí mật.
Hạ Du biết bí mật của họ, không thể không dùng ánh mắt khác nhìn kỹ lại lần nữa.
Vô tình Hạ Du đã sớm không còn vẻ căm thù với Tô Vũ.
Huống chi tối qua Tô Vũ đã kịp thời xuất hiện, còn cứu mạng hắn ta và Thẩm Nguyệt.
Hạ Du bỗng dưng cảm thấy trước kia mình chê Tô Vũ là người đọc sách một tay trói gà không chặt, nói không chừng hắn ta mới thực sự là kẻ ếch ngồi đáy giếng trong mắt Tô Vũ.
Uống thuốc xong, vết thương cũng đã xử lý ổn thỏa, Thẩm Nguyệt lại làm thêm thuốc trị thương.
Lúc ra khỏi cửa phòng, Hạ Du cũng đi theo nàng.
Thấy dáng vẻ Hạ Du muốn nói lại thôi, nàng cũng không bất ngờ, chỉ nói: “Ngươi có gì cứ hỏi?”
Hạ Du nói: “Các người… quen nhau từ lâu rồi đúng không?”
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Đây chắc không phải là bí mật gì đó chứ”.
“Trước kia ta không quan tâm đến nhân sự trong triều đình, biết cũng không nhiều”, Hạ Du nhìn Thẩm Nguyệt rồi lại hỏi: “Cô thích đại học sĩ?”
Thẩm Nguyệt ngẩn người.
Hạ Du nói: “Ta cảm nhận được sự quan tâm rất khác thường của cô với hắn.
Bình thường dù giấu rất kỹ, nhưng vừa rồi đều lộ ra toàn bộ”.
Thẩm Nguyệt cười khanh khách: “Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao? Ngay cả ngươi cũng nhìn ra được?”
“Nhưng không phải cô là phu nhân tướng quân sao? Nếu truyền ra chuyện với đại học sĩ thì sẽ không tốt với cả hai người”.
Thẩm Nguyệt giật giật mi: “Bọn ta không có chuyện gì đâu”.
Hạ Du gật đầu: “Ta biết”.
Thích và ở bên nhau là hai chuyện khác nhau.
Cho dù ban đầu Thẩm Nguyệt không làm phu nhân tướng quân, Hạ Du nghĩ cô cũng không thể ở bên đại học sĩ được.
Đừng nói trước kia khả năng mong manh, về sau thì càng không có khả năng.
Hạ Du coi như những chuyện này không tồn tại, hắn ta cũng chưa từng biết tất cả những gì họ che giấu.
Khi Thẩm Nguyệt vào phòng, nàng nói với Hạ Du: “Hạ Du, có thể giữ bí mật giúp ta không?”
“Cái gì?”
“Tô Vũ thì cứ để hắn duy trì hình tượng của ngày trước, tối hôm qua tất cả những gì người nhìn thấy cũng quên đi”.
“Hóa ra cô đã sớm biết hắn giấu diếm rất kỹ”, Hạ Du nói: “Chúng ta là bạn tốt, ta không muốn cô thất vọng, cũng không muốn cô phiền toái, ta sẽ quên”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi cười cười rồi nói: “Tin ta đi, bảo ngươi quên cũng là không muốn ngươi gặp phiền phức”.
Hạ Du nghe mà như hiểu như không.
Hai ba ngày sau, vết thương của Tô Vũ đã khỏi, ba người cũng đã khôi phục lại tinh thần, họ tiếp tục phi ngựa đi về phía nam.
Trong cuộc hành trình, một ngày ra roi thúc ngựa có thể băng qua hai thành trấn trở lên, đổi ngựa trong thành rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Cả ngày Thẩm Nguyệt gần như đều ở trên lưng ngựa.
Ban ngày nắng chói chang, nàng đội mũ che mặt, ở trên lưng ngựa cũng sắp bị điên đến choáng váng.
Khi trời tối cũng không đến được thành trấn nào, chỉ đành ngủ ngoài trời.
Ba người đốt một đống lửa, động tĩnh không lớn.
Chỉ là khi Thẩm Nguyệt từ trên lưng ngựa xuống, cảm giác hai chân mình căng cứng đến mức sắp mất cảm giác rồi.
Tô Vũ đỡ nàng, nhìn thấy dáng vẻ đi hết sức quái dị của nàng, vẻ mặt khó suy đoán nói: “Nàng cứ đi bộ như thế thì rất dễ khiến người ta hiểu lầm”.
Thẩm Nguyệt mệt mỏi rã rời, nàng cũng không có tâm trạng quan tâm đến những thứ này, vậy nên thuận miệng nói: “Hiểu lầm thì kệ hiểu lầm đi, dù sao ở đây cũng không có người ngoài”.
Tô Vũ nghiêng đầu liếc xéo Hạ Du, hắn ta vội vàng ngoảnh sang nơi khác, ánh mắt trôi lơ lửng: “Ta không nhìn thấy gì đâu nhé”.
Hạ Du lại có ý tốt nhắc nhở: “Nhưng Thẩm Nguyệt, dù sao thì cô cũng đang ở cùng với hai người đàn ông đấy, cô phải chú ý chút ảnh hưởng chứ?”
Thẩm Nguyệt cũng muốn khép hai chân để đi bộ hẳn hoi, nhưng bắp thịt hai chân nàng đều cứng ngắc, quả thực không chỉ huy khống chế nổi.
Cơ thể này dù gì cũng sống trong nhung lụa lâu như vậy, làn da mềm mại và hai chân sau khi cọ sát ở trên lưng ngựa gây nên cảm giác đau rát nóng hừng hực lan tràn bên trong.
Loại cảm giác da bị cọ sát đâm xuyên xương từng chút một là cảm giác hành hạ người ta nhất, chi bằng cứ để cho nàng thoải mái chút đi.
Thẩm Nguyệt nghe vậy liền có chút buồn cười: “Ngươi thì tính là đàn ông gì chứ, cùng lắm là bé trai thôi”.
Hạ Du không vui nói: “Cô đừng coi thường ta, những công tử khác ở tuổi bằng ta trong nhà sớm đã có một đống thê thiếp, con cái chạy đầy sân rồi đất”.
Hạ Du quen việc đã đốt một đống lửa nhỏ, nhặt mấy nhánh cây làm củi đốt.
Tô Vũ cởi áo khoác của mình ra, đặt xuống đất cho Thẩm Nguyệt ngồi.
Thẩm Nguyệt đỡ cái eo sắp gãy, nàng kêu aiz ya hai tiếng rồi từ từ ngồi xuống.
Sau đó Tô Vũ đưa nước cho Thẩm Nguyệt, hắn lấy lương khô ra, bàn tay thon dài cầm một nhánh cây khô, đâm xuyên lương khô nướng trên lửa, hắn nhẹ nhàng nói với Thẩm Nguyệt: “Nghỉ một chút là có thể ăn được rồi”.
Hạ Du nhìn cử chỉ của Tô Vũ, mặc dù biết hắn và Thẩm Nguyệt có quan hệ sâu sắc, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi..