Hoắc tướng quân nói: “Chuyện sứ thần đến đã lan rộng khắp trong quân, việc đàm phán với Dạ Lương còn cần nhờ Tô đại nhân ra mặt.
Tô đại nhân nên vào thành trước đã.
Triệu tướng quân không bỏ mặt mũi được, chỉ đành nhờ ta ra mặt, mong Tô đại nhân nể mặt ta".
Hoắc tướng quân nhìn Thẩm Nguyệt và Hạ Du ở sau lưng Tô Vũ, nói: “Hai vị này là...”
Tô Vũ giới thiệu: “Đây là con trai của Hạ tướng, Hạ Du”.
Hoắc tướng quân hỏi: “Ngươi là con trai của Hạ Hiền ư?”
Hạ Du đáp: “Đúng vậy, bái kiến tướng quân”, vị Hoắc tướng quân này tràn ngập khí thế tướng môn, nhưng không hề kiêu căng như tên tướng quân ban ngày, ngược lại còn khiến người ta tôn kính.
Hoắc tướng quân lại nhìn về Thẩm Nguyệt, Tô Vũ nói: “A Nguyệt, đến đây”.
Thẩm Nguyệt tiến lên trên hai bước, Hoắc tướng quân nghe thấy Tô Vũ gọi nàng như vậy thì ánh mắt lập tức thay đổi.
Tô Vũ nói với Hoắc tướng quân: “Đây là Tĩnh Nguyệt”.
Thẩm Nguyệt gỡ mũ ra, thấy được vẻ già nua của vị tướng quân trấn thủ biên quan này sau khi nhìn rõ nàng.
Ánh mắt ông ta lóe lên, há miệng ra một lúc lâu vẫn không biết nói gì, nhưng biểu cảm giống như có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ánh mắt ông ta rưng rưng, lẩm bẩm: “Đã trưởng thành đến thế này rồi sao...”
Trái tim Thẩm Nguyệt bỗng nhiên chua xót.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Nàng không còn nhớ chuyện xưa nữa rồi”.
Hoắc tướng quân tỉnh táo lại, vội vàng hồi thần, quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, vái thật sâu: “Lão thần tham kiến công chúa”.
Thẩm Nguyệt cả kinh, không ngờ một vị tướng quân lớn tuổi lại hành đại lễ với nàng như thế.
Lúc nàng đang ngây người, Tô Vũ dịu dàng nói: “A Nguyệt, mau đỡ Hoắc tướng quân dậy”.
Thẩm Nguyệt nâng tay Hoắc tướng quân, mời ông ta đứng dậy: “Tướng quân bảo vệ biên cương Đại Sở, có công to lớn, mời tướng quân đứng dậy, Tĩnh Nguyệt không chịu nổi đại lễ này”.
Hoắc tướng quân đứng dậy, nước mắt vẫn rưng rưng: “Lão thần nghe nói công chúa lúc trước thần trí không rõ, không màng thế sự, hôm nay được gặp, công chúa đã tỉnh táo lại, đúng là chuyện mừng của Đại Sở!”
Thẩm Nguyệt nói: “Đều là những chuyện đã qua rồi mà”.
“Mời công chúa đi vào thành cùng thần”.
Thẩm Nguyệt vẫn chưa thích ứng được với việc một vị tướng quân biên quan có nhiều công lao lại cung kính với nàng như thế.
Trong ba người bọn họ, Tô Vũ là người có chủ kiến nhất, thấy Tô Vũ gật đầu, Thẩm Nguyệt mới đồng ý vào thành.
Hoắc tướng quân vội vàng nói: “Tô đại nhân, Hạ công tử, mời”.
Thẩm Nguyệt đang đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy Tô Vũ cố ý ở ngoài thành không vào là để gọi vị Hoắc tướng quân này đến gặp mặt.
Sau khi vào thành, Hoắc tướng quân này chưa chắc đã có thể quỳ xuống xưng thần với nàng ngay trước mặt mọi người.
Nhất là khi Hoắc tướng quân nói với nàng rằng “đã trưởng thành đến thế này rồi sao” khiến nàng sinh lòng cảm thán.
Quả nhiên, sau khi đến chỗ đông người thì Hoắc tướng quân chỉ gọi nàng là “Tĩnh Nguyệt công chúa”.
Hạ Du cũng cảm thấy khiếp sợ và nghi hoặc y hệt như Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt tuy là công chúa nhưng cũng không đến mức Hoắc tướng quân phải phản ứng như thế, nhưng hắn ta cũng chỉ nghi hoặc trong lòng mà không nói ra.
Cửa thành ngay ở trước mặt, ánh lửa sáng choang.
Hoắc tướng quân nói: “Công chúa và Tô đại nhân, Hạ công tử hà cớ gì mà chật vật như thế? Sao chỉ có ba người đến đây?”
Thẩm Nguyệt nói: “Chúng ta đi nửa đường thì bị tập kích, chỉ còn lại ba người sống sót.
Ta và Tô đại nhân không đi cùng lúc, đội hộ vệ của hắn với Hạ phó sứ bị bỏ lại phía sau, chắc mấy ngày nữa mới tới”.
Hoắc tướng quân vô thức hỏi: “Kẻ đánh lén có còn sống sót quay về không?”
Thẩm Nguyệt giương mắt nhìn Tô Vũ, thấy hắn thản nhiên như không, bèn đáp: “Không”.
Hoắc tướng quân nói: “Vậy là tốt rồi”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, trong lòng kinh ngạc.
Sau khi vào thành, thấy từng nhà đóng cửa không ra, thậm chí còn không dám bật đèn, chỉ sợ rước phải tai họa, trên đường thỉnh thoảng có mấy binh sĩ tuần tra, ngoài ra thì trống rỗng tịch liêu, gió tanh thổi qua.
Toàn bộ thành Huyền bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt.
Hài cốt của hàng vạn người còn chưa lạnh, quân dân trong thành ai cũng bất an, khó trách mà tử khí lúc nào cũng âm u.
Hạ Du không được ổn lắm, đã nôn ở ngoài cửa thành một lần, sắc mặt kìm nén đến xanh cả ra.
Hắn ta không thể nhịn được mùi tanh tưởi, mục ruỗng hoặc mùi khét trong không khí.
Mùi này khiến người ta buồn nôn, nhất là khi biết đây là mùi tỏa ra từ thi thể binh sĩ đã chết trận.
Hố chôn vạn người này chất chứa quá nhiều người chết, không thể nào che giấu được hoàn toàn mùi máu tanh.
Hạ Du càng muốn coi nhẹ thì giác quan càng mẫn cảm.
Sắc trời không còn sớm, Hoắc tướng quân dẫn ba người đến một phủ đệ đã được sửa sang, chuẩn bị cơm nước.
Mọi chuyện khác cứ để nghỉ ngơi xong rồi tính.
Phủ này rất an toàn, khắp nơi đều là binh sĩ.
Hoắc tướng quân sắp xếp thỏa đáng xong thì rời đi, ba người vào trong phòng của mình tắm rửa một phen.
Vừa vào trong viện, Thẩm Nguyệt đã không nhịn được mà nôn ọe điên cuồng vào bồn hoa cùng Hạ Du.
Hạ Du vừa nôn vừa vỗ lưng Thẩm Nguyệt, khó nhọc nói: “Cô nhịn giỏi thật đấy...”
Thẩm Nguyệt cũng khó nhọc nói: “Chuyện cười, ta là công chúa, đây là tiền tuyến của chiến trường, toàn là chiến sĩ và tướng quân đánh giặc, ngươi vô dụng thì không ai nói, nhưng ta cũng vô dụng thì họ sẽ càng thêm xem thường chúng ta”.
Thực vật trong nội viện này khá tươi tốt, trong viện toàn là cây cỏ hoa lá rậm rạp, nên không khí cũng tươi mát hơn chút.
Hoắc tướng quân sắp xếp cho bọn họ ở lại đây đã là rất tốt rồi..