Thẩm Nguyệt sững sờ: “Thì ra chàng chưa ngủ”.
“Ta ngủ rồi”.
“Vậy làm sao chàng biết ta đang nhìn chàng?”
“Chỉ là không sâu giấc”, giọng nói của Tô Vũ mang theo chút ngái ngủ cùng uể oải: "Nếu nàng cứ nhìn như vậy, có lẽ ta sẽ không chống đỡ được nữa đâu”.
Thẩm Nguyệt trở mình, nằm ngửa nhìn lên đỉnh lều tối om, lẩm bẩm: “Vậy ta không nhìn nữa, chàng mau ngủ đi”.
Một lúc sau Tô Vũ ngồi dậy, chân thon dài của hắn hơi cong, khuỷu tay chống lên đầu gối, dụi dụi sống mũi mà thở dài.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao thế?”
“Không ngủ được nữa”, giọng nói trầm thấp của Tô Vũ truyền vào tai như có thể xoa dịu lòng người: “Phải làm thế nào đây? Ta muốn ôm nàng, nàng làm ta thức giấc rồi, có phải là nên chịu trách nhiệm không?”
“Ta không làm ồn ào tới chàng, là do chàng tự mình tỉnh dậy”.
“Nhưng nàng vẫn luôn nhìn ta”.
Thẩm Nguyệt giảo biện: “Ta chỉ là đang nhìn màn trướng bên cạnh chàng, là chàng tự mình đa tình đó chứ”.
“Được rồi, cùng nàng nói những lời thừa thãi này làm gì cơ chứ”.
Thẩm Nguyệt nghiêng người quay vào trong nhưng lại nghe được âm thanh Tô Vũ sột soạt đứng dậy, hắn phẩy góc áo, sau đó tiêu sái bước tới.
Sau đó mùi trầm hương nhàn nhạt lẫn với hơi khói lửa trên người Tô Vũ truyền vào khoang mũi Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ thủ thỉ: “Tại sao khi ta cách xa hơn nàng không ngừng nhìn, mà hiện tại khi ta ở ngay trước mặt nàng nàng lại không dám xem nữa”.
Thẩm Nguyệt yếu ớt phủ phận: “Ai nói ta không dám, ta thực sự không nhìn chàng”.
Nghe thấy tiếng cười trầm ấm của hắn vang lên bên tai, vành tai Thẩm Nguyệt liền bỏng rát.
“Nàng đang ngại sao?”
“Ta không có”.
“Muốn biết nàng có ngại ngùng hay không chỉ cần chạm vào tai nàng xem chúng có nóng hay không liền biết”.
Thẩm Nguyệt thầm mắng, Tô Vũ này thật là gian xảo, hắn không chống đỡ nổi ánh mắt của nàng thì nàng làm sao có thể chịu được cử chỉ vành tai chạm tóc mai này của hắn?
Quả nhiên vừa dứt lời ngón tay ấm áp của Tô Vũ đã vươn tới bên cạnh mang tai, chạm vào tai nàng.
Thẩm Nguyệt đặc biệt mẫn cảm mà rùng mình.
Giọng nói Tô Vũ sâu thẳm: “Tai nóng quá”.
Thẩm Nguyệt có chút buồn bực, nàng xoay người giơ tay gạt tay hắn ra.
Không ngờ Tô Vũ dường như đang đợi nàng quay người vậy, hắn thuận thế nắm lấy cổ tay nàng rồi một phát kéo cả người nàng vào ngực mình.
Hai tay hắn gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, Thẩm Nguyệt bỗng chốc dính sát vào vòm ngực của Tô Vũ, trong đầu bất giác nghĩ còn mềm mại và thoải mái hơn chiếc giường mà nàng đang nằm nhiều.
Trong chốc lát nàng giống như mất hết sức lực vùng vẫy mà vùi đầu vào giữa vạt áo hắn rồi hít sâu một hơi, ấp úng nói: “Như thế này không thích hợp đâu”.
“Có gì không thích hợp?”
“Bên ngoài có người”.
Tô Vũ thấp giọng đáp: “Nghĩ như vậy thật sự không thích hợp, hay là ta nằm xuống?”
“...!Chàng vẫn nên như này đi”.
Nếu như nằm xuống không phải càng dễ dàng bị phát hiện ra sao, như vậy lại càng không thích hợp.
May mắn thay nơi Tô Vũ đang ngồi có một chiếc móc áo chắn trước mặt, dùng để treo áo giáp và quân phục.
Bên trên có treo chiếc áo giáp mà Thẩm Nguyệt mặc ban ngày, vừa hay che chắn một phần quang cảnh.
Cái ôm của Tô Vũ khiến Thẩm Nguyệt u mê tới xương cốt đều có chút mềm nhũn.
Như thể hắn có thể giữ nguyên tư thế ôm nàng này cả đêm.
Sau đó bên ngoài có động tĩnh rất lớn, ánh lửa không ngừng sáng rõ rồi chớp tắt, kèm theo tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Thẩm Nguyệt ngỡ ngàng hỏi: “Bên ngoài sao thế?”
Tô Vũ trả lời một cách bình tĩnh: “Có lẽ Liễu Thiên Hạc ám sát không thành nên bị bắt rồi”.
“Thì ra chàng đã sắp xếp mọi thứ từ sớm.
Tối nay chen chúc cùng một lều với ta cũng là một phần trong kế hoạch của chàng có phải không?”
“Ta phải cảm ơn nàng, nếu không có nàng thì lúc này ta đã không thể ôm nàng như vậy rồi".
Tô Vũ đấy à, vẫn luôn có thể nói những lời khiến người ta phải cảm động.
Thẩm Nguyệt hạ mi, hai tay đặt lên hông hắn nhưng lại bắt đầu không biết nên đặt tay ở đâu.
“Chàng muốn ta ôm chàng sao, Tô Vũ?”, Thẩm Nguyệt khẽ nói.
“Chủ yếu là nàng muốn hay không, ta sẽ không miễn cưỡng nàng”.
“Vậy chàng muốn hay là không muốn?”, Thẩm Nguyệt khản giọng hỏi.
“Loại chuyện này hẳn là nên hỏi bản thân nàng, ví dụ như ta muốn ôm nàng, ta liền ôm, nàng muốn ôm ta, ta cũng sẽ ôm nàng”.
“Ta chỉ muốn nghe từ chàng là có muốn hay không”.
Cánh môi Tô Vũ áp sát vào tai nàng: “Ta muốn”.
Thẩm Nguyệt không tiếng động cong môi cười, nàng giơ hai tay vòng lên eo hắn, sau đó dùng hết sức lực từng chút lại từng chút ôm chặt lấy hắn.
Nàng dường như nghe thấy nhịp tim của hắn, cũng dường như nghe thấy được của bản thân.
“Thực ra ta có rất nhiều lời muốn hỏi chàng”, Thẩm Nguyệt ngả người vào vòng tay hắn: “Có vẻ như chàng càng biết rõ về thân thế của ta hơn bản thân ta nữa”.
“Thân thế của nàng không phải là bí mật gì, chỉ là thời gian trôi qua đã quá lâu nên mọi người đều quên cả rồi mà thôi, cũng bao gồm cả bản thân nàng”.
Thẩm Nguyệt một tay vuốt ve ngực Tô Vũ, lớp vải dưới lòng bàn tay rất mềm mại.
“Chàng lúc nào cũng giấu diếm rất nhiều chuyện, ta hiện tại càng muốn biết được tâm tư của chàng rốt cuộc lớn tới mức nào mà có thể chứa đựng nhiều thứ như vậy"
“Không lớn, chỉ có thể đặt vừa một người cùng hai ba chuyện vụn vặt mà thôi”.
“Tô Vũ, ta đói rồi”.
Nàng bỗng nhiên không muốn hỏi nữa, cũng không muốn biết ngày mai hắn sẽ dự định làm gì.
Đợi khi gặp được hoàng đế Dạ Lương, gặp được Tần Như Lương thân là tù binh vào ngày mai, có lẽ nàng cũng sẽ không thể ôm hắn như thế này nữa.
“Uống nước không?”
Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Nhưng ta không khát”.
“Vậy phải làm thế nào, hay là nàng cắn ta hai miếng đi?”
Thẩm Nguyệt cũng không khách sáo mà thực sự vạch mở vạt áo trước của hắn rồi cắn lên hai ngụm.
Tô Vũ không hé răng, chỉ ôm lấy chặt lấy eo nàng tới mức có chút phát nóng.
Nàng lùi lại phía sau, hơi thở đã có chút tán loạn, cằm của Tô Vũ như có như không gác lên trán nàng.
Hô hấp của hắn phả vào trán nàng, giống như đang hạ xuống từng nụ hôn phớt qua khiến con người ta phải đắm say.
Thẩm Nguyệt rủ mi, ngón tay xuôi theo cần cổ sờ lên tới mặt hắn..