Hoàng đế nói: “Ngươi có bản lĩnh gì để trẫm không tin hoàng đế Đại Sở mà đi tin một sứ thần như ngươi”.
Tô Vũ ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt chỉ có vẻ ôn hòa: “Tô mỗ chỉ có Tĩnh Nguyệt công chúa ở bên cạnh, bệ hạ tin Tô mỗ là tin Tĩnh Nguyệt công chúa”.
Hoàng đế ngẫm nghĩ kỹ càng lời nói của Tô Vũ, biểu cảm trên gương mặt thoáng thay đổi.
“Bây giờ Đại Sở cắt nhượng ba tòa thành cho Dạ Lương”, giọng nói của Tô Vũ rất chậm rãi: “Ngày sau Đại Sở ổn định sẽ nhượng tiếp hai tòa thành cho Dạ Lương. Dạ Lương vừa có thể đứng ngoài cuộc, vừa lấy được hai tòa thành, đúng là một chuyện tốt”.
“Nếu không thì, lần này hoặc là bệ hạ chấp nhận điều kiện chỉ có ba tòa thành của Đại Sở, hoặc là hai nước khai chiến, khi chiến trận, nếu bệ hạ không thả Tĩnh Nguyệt công chúa trở về, khiến Bắc Hạ và Đại Sở liên minh, đối với Dạ Lương cực kỳ bất lợi”.
Hoàng đế đáp: “Không phải trẫm không thả người, là nàng ta không chịu quay về”.
Tô Vũ cười cười: “Đó là điều đương nhiên, trừ phi bệ hạ thả Tô mỗ cùng về. Nhưng một khi Tô mỗ quay về Đại Sở, ắt hẳn chiến trận sẽ không lưu tình. Đến lúc đó thắng hay bại phải dựa vào bản lĩnh của các bên thôi”.
Bất kể là con đường nào, đối với hoàng đế Dạ Lương mà nói, về cơ bản toàn là hành động không khôn ngoan. Dường như chỉ khi tin Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, ông ta mới có thể đứng ở trên cao, ngồi không hưởng lộc.
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Vũ: “Ngươi tự tin đến vậy sao, nhất định có thể giúp Tĩnh Nguyệt công chúa bình định Đại Sở?”
Tô Vũ đáp: “Kể ra cũng phải đa tạ bệ hạ đã giúp sức xử lý Trấn Nam tướng quân và đám phó tướng của hắn ta”.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, bỗng chốc cảm thấy hóa ra Dạ Lương bị người ta dắt mũi lôi đi.
Dạ Lương giết Trấn Nam tướng quân, đại quân ở biên cảnh của Dạ Lương càng dễ bị khống chế.
Chẳng trách, cho dù Dạ Lương bắt sống Trấn Nam tướng quân, vào trong ngục rồi, Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn muốn giết ông ta!
Họ không phải nhất thời nảy sinh ý định này, mà là đã có âm mưu từ trước.
“Tô mỗ chỉ mong Dạ Lương và Đại Sở trong vòng mười năm tới không xảy ra chiến loạn nữa, Tô mỗ chắc chắn sẽ dốc hết sức lực thực hiện lời hứa”.
“Năm tòa thành, trước hết nhượng ba tòa, còn lại hai tòa vẫn ở Đại Sở”, hoàng đế cười vài tiếng: “Thế thì trẫm phải mong Tĩnh Nguyệt công chúa bình định Đại Sở, như thế mới có hi vọng lấy lại được hai tòa thành. Các ngươi tinh toán tinh hơn cả trẫm rồi đấy”.
Thẩm Nguyệt bấy giờ mới chợt hiểu ra.
Hóa ra Tô Vũ đã tính toán từ trước, tạm thời nhường ba tòa thành, sau đó hứa thêm hai tòa nữa.
Làm như thế, Tô Vũ sẽ không đắc tội triều đình Đại Sở, trở thành tội nhân của thiên hạ, nhưng vẫn đạt được thảo thuận cùng hoàng đế Dạ Lương, tránh được hậu hoạn sản sinh trong lúc Đại Sở nội loạn.
Bởi vì Tĩnh Nguyệt công chúa có Bắc Hạ chống lưng, Dạ Lương không thể khai chiến cùng Đại Sở. Mà Dạ Lương vì có được hai tòa thành còn cần phải giúp Tĩnh Nguyệt công chúa giành phần thắng, đến lúc cần có thể giơ tay tương trợ.
Hoàng đế Dạ Lương cảm thấy hình như con đường này là con đường tốt nhất rồi, nhưng cũng cảm thấy một khi đồng ý, ông ta sẽ cảm thấy vô cùng ấm ức.
Giống như kiểu dùng kim chỉ của mình, đến sau cùng lại may áo cưới cho người khác.
Hoàng đế trầm ngâm, sau đó nói: “Thời giờ không còn sớm nữa, đưa Tĩnh Nguyệt công chúa quay về nghỉ ngơi”.
Thẩm Nguyệt cũng biết hoàng đế cần thời gian suy xét, huống hồ tối nay nàng cũng phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, đôi bên cần tiêu hóa.
Khi Thẩm Nguyệt rời khỏi điện, hoàng đế lại bảo: “Sứ thần ở lại, trẫm có vài câu muốn hỏi cho rõ”.
Khi Thẩm Nguyệt quay đầu, nàng thấy Tô Vũ điềm tĩnh đứng trong ánh đèn đuốc. Tuy hắn khẽ cúi đầu, nhưng từ đầu đến cuối không hề khom lưng nhún gối, bóng lưng thon dài và ưu mỹ, loáng thoáng lộ ra vẻ cao quý.
Vẻ cao quý của hắn, dường như sinh ra đã có, chỉ khi không chú ý mới lộ ra ngoài, lấp lánh ánh hào quang không thể ngó lơ.
Bước chân của Thẩm Nguyệt hơi ngập ngừng, nhưng vẫn rời khỏi đại điện. ngôn tình ngược
Hoàng đế từng bước đi tới trước mặt Tô Vũ, lặng lẽ nhìn gương mặt không rõ hỉ nộ của Tô Vũ: “Trẫm muốn biết, ngươi đang giúp Tĩnh Nguyệt công chúa hay đang giúp chính mình. Chẳng lẽ tương lai của Đại Sở thực sự do một nữ nhân làm chủ sao?”
Tô Vũ đáp: “Tĩnh Nguyệt công chúa là chân mệnh thiên nữ, tại sao không thể”.
Hoàng đế cười vài tiếng: “Nói thật, Đại Sở do nữ nhân làm chủ sẽ tốt hơn là do nam nhân làm chủ, kể cả cho nàng ta mười năm, mười năm sau nàng ta cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của Dạ Lương ta”.
Với cục diện hiện tại, ông ta có thể chờ mười năm.
Chưa biết chừng mười năm sau, nhờ sự thống trị của một nữ nhân mà Đại Sở càng ngày càng suy yếu, đến lúc đó Dạ Lương muốn tiêu diệt Đại Sở, cũng không muộn.
Bá nghiệp thiên thu, cũng không muộn gì vài năm.
Hoàng đế nói: “Lời hứa hôm nay, trẫm muốn ngươi phải lập khế ước”.
Tô Vũ đồng ý: “Vậy thì coi như Tĩnh Nguyệt công chúa đã đạt thành khế ước liên minh cùng bệ hạ rồi”.
“Lui xuống đi, ngày mai trẫm sẽ chuẩn bị khế ước”.
Tô Vũ hành lễ rồi chậm rãi lui đi, thế nhưng mới đi được vài bước, hắn lại quay đầu, thản nhiên đáp:
“Bệ hạ chí hướng xa xôi, tuy không biết mười năm sau tình cảnh sẽ thế nào, nhưng bệ hạ muốn thu phục Đại Sở, Tô mỗ có cách nào, có thể không tốn một binh lính”.
Hoàng đế Dạ Lương thoáng kinh ngạc, sau đó cảm thấy nực cười: “Ngươi sẽ thật lòng đưa ra chủ kiến giúp Dạ Lương ta?”
Buổi nói chuyện đêm nay khiến hoàng đế Dạ Lương không thể không bội phục Tô Vũ.
Người này bình thường không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng hắn không chứa phong hoa tuyết nguyệt, mà là non sông thiên hạ.
Triều thần Dạ Lương ban đầu coi thường Tô Vũ, đến cả rượu cũng không biết uống, cho rằng Đại Sở phái một kẻ vô dụng đến.
Thế nhưng không phải.
Một mình hắn lợi hại hơn đám triều thần này nhiều.
Không hề hoảng loạn, chỉ đợi thời cơ, hắn đã bố trí xong mọi thứ, nhìn thấu mọi thứ, thế nên có thể vãn hồi cục diện lúc ấy một cách hợp lý nhất, khiến cục diện nghiêng về phía có lợi cho hắn.
Ắt hẳn hắn đã nắm rõ đại quân biên giới phía Nam của Đại Sở.