Thái y nhận ra nàng: “Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho sứ thần”.
“Ta nói, để ta”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại từ nỗi buồn và sự đau đớn, nàng giơ tay ra đặt ở phía dưới ngực Tô Vũ, ngón tay sờ đến chỗ xương bị gãy.
Nàng rất biết ơn người đã dạy y thuật cho mình, để lúc này đây nàng có thể xử lý tình huống một cách dễ dàng.
Người dạy y thuật cho nàng hình như từng dạy nàng cách xử lý vết thương sau khi xương bị gãy.
Thẩm Nguyệt cảm thấy may mắn, may là nàng đã từng học trước đây.
Nàng chỉnh lại xương của Tô Vũ về đúng vị trí, sau đó lấy dây buộc lại.
Lật người Tô Vũ lại, lúc tận mắt nhìn thấy vết thương sau lưng hắn, hai mắt nàng đỏ bừng, giọng nghẹn ngào.
Thẩm Nguyệt hỏi thái y: “Có giấy bút không?”
Thái y lấy giấy bút ra, tay Thẩm Nguyệt hơi run lên tên dược liệu lên tờ giấy, thuốc uống và thuốc bôi đều được ghi ra rất chi tiết.
Thái y nhìn đại khái cũng hiểu là Thẩm Nguyệt biết rõ tác dụng của các loại thuốc này.
Thế là dứt khoát cầm phương thuốc đó đi chuẩn bị dược liệu.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta cần một bộ châm bạc”.
Châm được xếp thành hàng một hàng, vết thương trên hai tay Thẩm Nguyệt vẫn chưa được xử lý, ngón tay vừa đỏ vừa sưng, cánh tay đến giờ vẫn còn đang run vì phải dùng sức chống đỡ trong thời gian dài.
Thẩm Nguyệt mở to mắt, một tay tìm đến huyệt vị sau lưng Tô Vũ, hít sâu vào chuẩn bị tinh thần trong chốc lát rồi mới có thể châm vào đúng vị trí.
Mồ hôi túa ra trên trán nhưng nàng vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế bất động đến lúc dùng châm cứu kích thích huyệt vị của Tô Vũ, để cơ thể hắn từ từ thả lỏng, kích thích các chức năng trong cơ thể.
Đến bây giờ cơ thể Tô Vũ vẫn còn căng chặt, chỉ sợ đến lúc chết, hắn cũng không cho phép mình yếu đuối.
Nhưng hiện tại, hắn không cần phải vất vả như thế nữa, mọi chuyện đã qua rồi.
Thẩm Nguyệt vừa châm cứu vừa khẽ nói: “Không sao rồi, chúng ta đã an toàn”.
Thái y cảm thấy khá ngạc nhiên với thủ pháp châm cứu của Thẩm Nguyệt, tuy không giống với thái y bọn họ nhưng hiệu quả lại rất đáng đáng kinh ngạc.
Lúc thuốc uống và thoa ngoài được đưa tới, các thái y bắt đầu băng bó vết thương bên ngoài, thấy Thẩm Nguyệt còn cố gắng chịu đựng chống đỡ thì mới nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, xin hãy nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ làm phần việc còn lại”.
“Ta không sao, mặc kệ ta, cứ để thuốc đó rồi ra ngoài đi”.
Thẩm Nguyệt rất cố chấp, các thái y cũng không ép buộc nàng nên từng người lui ra ngoài, đi báo cáo lại tình hình cho Hoàng đế Dạ Lương.
Thẩm Nguyệt rửa sạch vết thương cho Tô Vũ từng chút một, sau đó bôi thuốc lên, mỗi một vết thương trên người hắn đều là vì nàng.
Nàng muốn nhìn thấy, muốn khắc ghi vào lòng.
Nàng nghĩ nước mắt của mình đã cạn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, nàng vẫn không kìm chế được, hai mắt nhòe lệ.
Đến khi bôi thuốc xong thì trời cũng đã tối.
Thẩm Nguyệt ở lại trong phòng Tô Vũ, không đi đâu cả.
Nàng nghiền nát dược liệu, trên lò còn thuốc đang sắc, thỉnh thoảng lại phải đi trông chừng một chút.
Bữa tối do cung nhân mang đến được đặt trên bàn nhưng Thẩm Nguyệt không có thời gian động vào.
Hoàng đế Dạ Lương nghe nói Thẩm Nguyệt không rời khỏi Tô Vũ dù chỉ một tấc từ ban ngày đến bây giờ thì cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Để tỏ lòng an ủi, Hoàng đế Dạ Lương đã đích thân đến biệt viện.
Vụ ám sát lần này cũng có một phần trách nhiệm của Dạ Lương, chính vì sơ sót trong việc canh phòng của họ nên đã tạo điều kiện cho những sát thủ thừa cơ lẻn vào.
Nhưng chuyện này vẫn nên đợi người bị thương tỉnh lại rồi hẵng nói.
Có thể nhìn ra Thẩm Nguyệt đang vô cùng mệt mỏi.
“Tô sứ thần thế nào rồi?”, Hoàng đế Dạ Lương nhìn người trên giường.
Nàng không rảnh để hành lễ với Hoàng đế Dạ Lương, chỉ mở miệng nói: “Vẫn chưa tỉnh, cũng không biết lúc nào mới tỉnh, nơi này hơi lộn xộn, bệ hạ cứ tự nhiên”.
“Có cần giúp gì thì cứ nói”.
“Cảm tạ bệ hạ”.
Hoàng đế Dạ Lương nói: “Y thuật của thái y trong hành cung của trẫm cũng không kém cỏi, Tĩnh Nguyệt công chúa cứ yên tâm giao sứ thần cho thái y, như thế cũng có thể bớt phiền lòng.
Trẫm thấy Tĩnh Nguyệt công chúa mệt lắm rồi, chi bằng về nghỉ ngơi đi”.
Hôm nay, ông ta mới phát hiện Thẩm Nguyệt còn hiểu biết y thuật.
Hơn nữa, theo những gì đại tướng quân báo lại vào hôm nay, thi thể của các sát thủ bên dưới đống đá đã bị giết chết trước khi bị đá nghiền nát.
Vết đao trên người rất rõ ràng, thủ đoạn cũng dứt khoát, tàn nhẫn.
Nhưng lúc đó nơi kia chỉ có Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.
Thi thể sát thủ đầy đất mà hai người họ vẫn còn sống, từ đó có thể thấy hai người này thường ngày che giấu khá kỹ.
Nhất là Tô Vũ, Hoàng đế Dạ Lương cảm thấy mình đã đánh giá thấp hắn lần nữa rồi.
Thấy Thẩm Nguyệt lo lắng đến độ không muốn rời đi, Hoàng đế Dạ Lương như nhận ra điều gì.
Thẩm Nguyệt sẽ không về phòng, nàng muốn ở đây, nàng sợ là khi mình vừa đi, Tô Vũ sẽ không tỉnh lại nữa.
Hoàng đế nói: “Công chúa cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình, đừng để khi sứ thần chưa tỉnh mà bản thân công chúa lại ngã bệnh”.
“Đã khiến bệ hạ nhọc lòng rồi, ta sẽ không ngã bệnh đâu”.
Hoàng đế Dạ Lương tiếp tục: “Lát nữa trẫm bảo người đem cơm đến, lúc đó dù thế nào Tĩnh Nguyệt công chúa nên ăn chút gì đó đi”.
Ông ta đi ra đến cửa thì khựng lại, quay đầu lại nhìn bóng lưng Thẩm Nguyệt: “Tĩnh Nguyệt công chúa, hôm nay đại tướng quân phát hiện Tần tướng quân của Đại Sở ở dưới chân núi.
Nếu trẫm nhớ không nhầm, Tần tướng quân mới là phu quân của công chúa nhỉ”.
Thẩm Nguyệt sững sờ..