Tần Như Lương nghĩ nếu hắn thực sự đổi ý, Thẩm Nguyệt cũng vẫn chờ đợi ở tại chỗ liền tốt rồi.
Lời này của Tô Vũ nghe vào tai hắn có vẻ vô cùng châm biếm.
Khi đi ra ngoài, Tần Như Lương dừng lại bên cạnh Thẩm Nguyệt nói: “Trong hành cung này không thiếu kẻ hầu, về sau những chuyện này để người hầu tới làm là được, không cần nàng đích thân phải động tay”.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Ta cam tâm tình nguyện, liên quan gì tới ngươi”.
Tần Như Lương có chút tức giận, khi thái y tới đổi thuốc, hắn liền nói với thái y rằng Tô Vũ đã tỉnh lại.
Chỉ trong buổi sáng toàn bộ hành cung đều biết tin Tô Vũ đã tỉnh.
Cho nên trong sân suốt buổi sáng chưa từng có giây phút nào yên tĩnh qua, sau khi một đám thái y chẩn đoán cho Tô Vũ xong mới rời đi không bao lâu thì hoàng đế Dạ Lương lại dẫn một nhóm khác đến thăm hỏi.
Tô Vũ tỉnh lại không lâu, thời gian một buổi sáng lăn qua lộn lại này cũng đủ khiến hắn kiệt sức.
Hoàng đế Dạ Lương kêu hắn nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, có yêu cầu gì cứ nói ra là được, sau đó mới dẫn theo cung nhân rời đi.
Khi Thẩm Nguyệt bưng theo thuốc tiến vào, thấy hắn miễn cưỡng tựa đầu lên thành giường giường, vùng trên hai lông mày phảng phất sự mỏi mệt.
Thẩm Nguyệt có chút cáu giận: “Chàng uống thuốc trước đi, lát nữa ta sẽ dạy cho Tần Như Lương một bài học”.
Tần Như Lương, hắn chính là không muốn thấy Tô Vũ trôi qua thuận lợi.
Tần Như Lương chắc chắn không phải là đối thủ của Thẩm Nguyệt, nàng cảm thấy nắm đấm thực sự có chút ngứa ngáy, vô cùng muốn đập lên người hắn vài quyền mới thoả lòng.
Tô Vũ lại chẳng hề có chút nào không vui: "Thôi bỏ đi A Nguyệt, suy cho cùng ta cũng chuẩn bị đập chậu cướp hoa, muốn cướp đoạt thê tử của hắn, hắn không thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu".
Thẩm Nguyệt ngẩn người, Tô Vũ nói tiếp: "Hắn không cam lòng, nếu nàng tới tìm hắn, e rằng vì muốn nàng tới gặp hắn nhiều thêm vài lần, hắn sẽ lại càng gây ra nhiều chuyện".
Thẩm Nguyệt kinh ngạc: "Vậy sao? Đây hẳn là tính giận hờn cùng so đo của trẻ con, sao tên đó lại có thể ấu trĩ như vậy, dù nói thế nào hắn cũng là đại tướng quân của Đại Sở".
Tô Vũ rủ mi phì cười: "A Nguyệt à, đàn ông cũng có những lúc rất ngây thơ".
Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Tô Vũ, đợi sau khi trở về kinh, ta sẽ hoà ly với hắn".
"Ta không muốn đội chiếc mũ phu nhân đại tướng quân này trên đầu nữa mà muốn ở cùng chàng.
Nếu đời này có thể công khai sống với chàng thì ta cũng không còn điều gì phải hối tiếc nữa", nàng vừa nói vừa cười nhạt, trong giọng nói cũng có có chút nhượng bộ trước hiện thực: "Nhưng ta biết nó nhất định sẽ rất gian khó, ta không cưỡng cầu, chàng cũng không cần phải cảm thấy khó xử".
"Rất khó nhưng ta sẽ nỗ lực, A Nguyệt, nàng phải chuẩn bị tinh thần, cho dù sau khi trở về kinh các người hoà ly, chúng ta cũng tạm thời không có khả năng ở cạnh nhau".
"Ta biết, ta sẽ đợi, ta cũng sẽ nhẫn nhịn", dù cho khó khăn phía trước có lớn tới đâu nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tô Vũ là người đàn ông duy nhất nàng nhận định trong đời này.
"Chỉ là một người phụ nữ đã từng sinh nở như ta, bên người còn dẫn theo một đứa con của chồng trước, hẳn là không thể bắt đầu mùa xuân thứ hai", Thẩm Nguyệt khẽ dựa vào vòng tay hắn, ngón tay vân vê vạt áo trước mặt: "Tô Vũ, chàng vẫn còn thời gian suy nghĩ cho kỹ".
"Tương lai A Tiễn mang họ Tô của ta thì chính là con trai của ta, đến con trai nàng cũng có với ta rồi, nàng còn muốn nở mùa xuân thứ hai với ai đây?"
Tô Vũ lại thủ thỉ: “A Nguyệt, lòng ghen tuông của ta rất mạnh, từ đầu đến cuối nàng chỉ có thể có một người đàn ông là ta thôi”.
Thẩm Nguyệt mím môi cười, hỏi: "Nếu chàng có người phụ nữ khác thì phải làm thế nào?"
Tô Vũ nói tiếp: "Ngoại trừ A Nguyệt, ta không thích phụ nữ".
Từ sau khi Tô Vũ tỉnh lại, Thẩm Nguyệt không thể canh giữ trong phòng hắn nửa bước không rời giống như trước kia được nữa.
Người trong hành cung chỉ coi như mắt điếc tai ngơ và không nói gì nhưng Tần Như Lương phía đối diện cư nhiên cắn mãi không buông, thực sự khiến người khác khá chán ghét.
Tô Vũ nói đúng, đôi lúc khi đàn ông trở nên ấu trĩ sẽ giống như một đứa trẻ ba tuổi, điều này quả thực đã làm mới nhận thức của Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương không muốn nhìn thấy nàng cùng Tô Vũ ở riêng với nhau, nếu một lúc không thấy Thẩm Nguyệt bước ra từ phòng Tô Vũ, hắn sẽ đi tới trong sân, đứng cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói:
"Trai đơn gái chiếc ở một mình trong phòng truyền ra ngoài sẽ có tai tiếng, Thẩm Nguyệt, nàng đi ra ngoài ta có chuyện muốn nói với nàng".
Thẩm Nguyệt không có thời gian tiếp chuyện hắn, chỉ cách cửa sổ đáp: "Nhưng ta không có gì để nói với ngươi".
"Nàng không có tình cảm với ta nhưng chúng ta vẫn là phu thê, ta không thể giương mắt nhìn nàng ngày ngày ở cùng với tên đàn ông khác, nàng ra ngoài đi".
Đáp lại Tần Như Lương chỉ có một chiếc bát bay thẳng từ bên kia cửa sổ ra ngoài, rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.
Thấy không thuyết phục được Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương liền chĩa mũi nhọn vào Tô Vũ: "Tô Vũ,nếu ngươi thực sự lo nghĩ cho nàng ấy thì nên chú ý tới danh tiếng của nàng, nàng ấy là công chúa, qua đêm tại phòng của một quan viên như ngươi còn ra thể thống gì".
Thẩm Nguyệt thay thuốc cho Tô Vũ xong, nói: "Chàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu đêm nay ta không ra ngoài phỏng chừng hắn sẽ đứng ngoài cửa sổ lải nhải cả đêm mất".
Huống hồ Thẩm Nguyệt cũng không có ý định qua đêm trong phòng Tô Vũ, hắn cần được tĩnh tâm nghỉ ngơi, nếu không sẽ không có lợi cho việc hồi phục vết thương.
"Không cần lúc nào cũng phải chăm sóc ta, nàng cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, gian phòng của nàng ở bên cạnh à?"
"Ừm!"
Tô Vũ híp mắt: “Vậy nàng về thẳng phòng đi”.
Nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của hắn chỉ sợ trong lòng lại tính toán ước gì nàng sẽ không nói lời nào với Tần Như Lương, cứ để hắn đứng bên ngoài một đêm.
Nàng không khỏi nhếch miệng cười, cúi xuống chỉnh lại mép chăn cho hắn, nhẹ giọng nói: "Đêm lạnh, chàng ngủ cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh”.
Tô Vũ nghiêng đầu thuận thế hôn lên mặt nàng, mãn nguyện đáp: “Ta biết rồi”.
Vành tai Thẩm Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng, cũng không nhìn tới hắn nữa mà trực tiếp quay đầu rời đi.
Tô Vũ cười trầm thấp, hắn phát hiện ra dáng vẻ xấu hổ của Thẩm Nguyệt cũng càng ngày càng tươi đẹp..