Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Hắn ta không còn là công tử nhà giàu mặt như ngọc kia nữa, ngũ quan đã có góc cạnh, rõ ràng hơn trước, giọng điệu cũng không còn nháo nhào hoạt bát như xưa.

Bạn bè lâu ngày gặp lại, Thẩm Nguyệt đương nhiên rất vui mừng, nàng cười nói: “Trông cường tráng hơn nhiều đấy! Người cũng ngày càng ra dáng”.

Hạ Du nở nụ cười: “Chắc chắn rồi, mấy người đi là mất tăm hơn một tháng, hơn một tháng nay, ngày nào ta cũng theo sư phụ luyện công từ lúc trời còn chưa sáng, sư phụ còn đích thân dạy ta đánh quyền nữa”.

“Sư phụ ngươi?”

Hạ Du đắc ý nói: “Là Hoắc tướng quân! Sau khi các cô đi, ta đã bái tướng quân làm sư phụ, bây giờ đừng nói là hai binh sĩ, dù có thêm mấy người nữa, ta cũng đánh thắng được”.

Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt”.

Trước giờ, trong lòng Hạ Du luôn tồn tại khúc mắc, hôm Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến Dạ Lương, hắn ta bị Dạ Lương chê bai rồi bị hai binh sĩ Dạ Lương đưa về.

Khi ấy, Hạ Du vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao, sau đó hắn ta thề rằng phải học võ cho bằng được, không thể để người khác xem thường.

Chỉ có học được võ, hắn ta mới không bị xem thường, người khác sẽ không chỉ nhìn hắn ta dưới danh nghĩa công tử nhà Hạ tướng, gặp phải nguy hiểm, hắn ta cũng có thể bảo vệ mình, không liên lụy đến người khác.

Suốt chặng đường từ đầu tới tận giờ, trải qua biết bao nguy hiểm thống khổ, mọi người có tình cảm gắn bó vào sinh ra tử, Hạ Du cũng muốn góp một phần sức lực làm chút gì đó.

Nếu muốn hắn ta bảo vệ Thẩm Nguyệt, hắn ta tuyệt đối không từ chối.

Khoảng thời gian này không thấy Thẩm Nguyệt trở về, lại nghe nói thêm chuyện bọn họ bị ám sát giữa đường, ngày nào Hạ Du cũng lo lắng không thôi.

Cũng may hiện tại mọi người đều đã an toàn trở về, Hạ Du cũng yên lòng.

Hạ Du hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô thì sao? Các cô đều ổn chứ?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta vẫn ổn, chỉ là trong xe ngựa kia còn chở thương binh kìa”.

Hạ Du nói: “Bị thương nghiêm trọng không?”

“Đã dưỡng thương vài ngày ở hành cung Dạ Lương, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa”.

Hạ Du đi về phía chiếc xe ngựa còn xem xét, vừa liếc mắt đã thấy Tô Vũ bình thản ngồi bên cửa sổ, hắn ta nói:

“Ta còn tưởng việc Đại Sở dùng ba thành trì đàm phán với Dạ Lương sẽ không thành công, chẳng ngờ cuối cùng bọn họ vậy mà vẫn làm được”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng thế, trên đời này nào có việc gì có thể làm khó được hắn”.

Hạ Du thấp giọng hỏi: “Hắn làm thế nào đấy?”

Thẩm Nguyệt hắng giọng: “Ừ, tài ăn nói của hắn tốt, không ai trong số các triều thần của Dạ Lương là đối thủ của hắn. Cuối cùng, toàn bộ đều bị hắn nói đến mức cứng họng, không thể không tâm phục khẩu phục. Thế là đàm phán được với cái giá là ba thành trì”.

Hạ Du không phải là người dễ bị lừa gạt: “Thẩm Nguyệt, sao nghe cô nói, ta thấy cứ bất hợp lý thế nào ấy? Đừng nói ngay cả ta không tin, lúc quay về báo cáo lại với Hoàng thượng, chắc chắn Hoàng thượng cũng chả tin nổi!”

Thẩm Nguyệt vẫn bình thản nói: “Hoàng thượng có tin hay không thì cứ đợi sau này hẵng nói”.

Mọi người quay về Thành Huyền, sau một ngày ngồi xe mệt mỏi, họ nghỉ chân ở đây, ngày mai bắt đầu lên đường.

Sau khi họ vào thành, đêm xuống, Thành Huyền cực kỳ vắng vẻ, ngoài đốm lửa trại trong quân doanh thì không có một ánh đèn nào từ nhà dân cả.

Những người dân còn lại trong thành đã chuyển đi, lúc này đây, ngoài họ và vài binh sĩ Đại Sở, đây chỉ còn lại một thành trì vắng vẻ.

Họ vẫn ở lại tại viện tử ban đầu.

Trong viện tử có vài căn phòng, thêm một Tần Như Lương cũng không cảm thấy chật chội.

Thức ăn còn lại trong bếp không nhiều, đầu bếp nấu vài món đơn giản, mọi người cũng tạm chấp nhận mà ăn.

Mọi người đã quen chịu khổ khi bôn ba bên ngoài nên cũng không kén chọn, ngay cả Hạ Du sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng có thể vượt qua thời gian khổ hàn này.

Cơ thể Hạ Du tráng kiện hơn nên lượng cơm tăng.

Thẩm Nguyệt nhớ lại lúc mới đi, Dạ Lương có tặng cho họ hai vò rượu Phụng Lê, lúc này lấy ra cho thêm phần phấn khích.

Vừa nhìn thấy rượu, hai mắt Hạ Du sáng rực, hắn ta tu liên tiếp hai bát: “Trước đây lúc ở kinh thành, có rượu ngon nào mà ta chưa từng uống đâu, nhưng sau khi đến nơi biên quan này, ta mới thấy rượu Phụng Lê là rượu ngon nhất”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Ngươi có khẩu vị giống ta đấy”.

Tô Vũ không uống rượu, Tần Như Lương nếm thử một chút: “Rượu này quá nhẹ, ở biên cương thì phải uống rượu mạnh mới sảng khoái”.

Ý nghĩ này khá hợp với quan điểm của Hoắc tướng quân.

Ngoài cửa có mưa lất phất trên lá chuối kèm theo gió thu ẩm ướt.

Ban đêm trong Thành Huyền càng hoang vắng và tĩnh mịch.

Nơi này là tiền tuyến, không biết đã chôn vùi bao nhiêu thi thể, mà cơn mưa này lại như rửa sạch sự tàn khốc và máu tanh nơi đây.

Ngoài những ngôi mộ tập thể và đống kiếm gãy không còn lại gì.

Không khí cũng không còn mùi mục rữa khó chịu khiến người ta buồn nôn nào nữa.

Hạ Du vui vẻ, uống đến nỗi say khướt, sau đó vẫn là Hoắc tướng quân cõng hắn ta về phòng.

Tần Như Lương nói rượu này khá nhẹ nên bất giác nốc thêm vài ly, nếu không phải Thẩm Nguyệt thấy trong người hắn ta thương tích nên nhanh chóng lấy ly rượu đi thì chỉ sợ hắn ta vẫn còn uống.

Tần Như Lương cũng quay về phòng.

Trên bàn, chén đĩa ngổn ngang, chỉ còn lại Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi đối diện nhau.

Tô Vũ là người biết kiềm chế, từ đầu tới cuối, người khác uống rượu thì hắn uống trà nên khi tiệc tan, hắn vẫn còn rất tỉnh táo.

Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, mùi rượu đã tản đi

Thẩm Nguyệt cũng thích uống rượu Phụng Lê, lúc này nàng đã ngà ngà say, một tay chống cằm híp mắt nhìn Tô Vũ.

Ngón tay Tô Vũ xoay tách trà, ngước mắt nhìn nàng: “Muốn uống chút trà cho tỉnh rượu không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui