Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Đãi ngộ của ta cũng đặc biệt quá nhỉ”.
Tô Vũ mang thức ăn vào trong phòng Thẩm Nguyệt: “Nàng là công chúa, vốn phải được nuôi nấng trong vinh hoa phú quý, nhưng bây giờ lại đồng lòng cùng quân dân, chịu cực chịu khổ, ăn thêm chút rau dại đâu thể gọi là đặc biệt được”.
Thẩm Nguyệt ngồi xuống bên bàn, quả thực ban ngày nàng không chú tâm đến việc ăn uống, bây giờ trông thấy đồ ăn mới thấy đói.
Tô Vũ đưa đũa cho nàng, nàng nóng lòng nếm thử một miếng, nhướn mày hỏi: “Món rau dại này là do ai nấu?”
“Rau là do Hạ Du rửa, lửa là do Tần tướng quân nhóm, còn việc nấu nướng...”, Tô Vũ khẽ hỏi: “Ta nấu không ngon sao?”
Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Chàng nói là họ hỗ trợ chàng, món này do chàng nấu?”
Tô Vũ cười cười: “Lần đầu nấu nướng, chẳng có kinh nghiệm gì, nếu không ngon cũng mong nàng lượng thứ”.
Đây là lần đầu Tô Vũ nấu cơm cho nàng nhỉ?
Thẩm Nguyệt nhìn món rau dại trong đĩa mà gật đầu: “Ngon, rất ngon”.
Đừng nói là lần đầu Tô Vũ nấu cơm, chắc hẳn đây cũng là lần đầu Hạ Du đi kiếm rau dại và rửa rau, Tần Như Lương chắc cũng lần đầu phải ngồi trước bếp lò nhóm lửa.
Làm sao nàng nỡ lãng phí tâm ý này chứ.
Thẩm Nguyệt ăn uống rất ngon miệng, khi ngẩng đầu lên thấy Tô Vũ đang chăm chú nhìn mình thì đỡ đẫn hỏi: “Ta chỉ mải ăn một mình, chàng có muốn nếm thử không?”
Tô Vũ hỏi: “Ta nấu ngon lắm sao?”
Thẩm Nguyệt gật đầu: “Ngon mà”.
Tô Vũ không tin lắm, lấy đôi đũa trong tay nàng gắp thử một miếng rồi khẽ nhíu mày: “Không có vị gì hết, hóa ra ta bỏ hơi ít muối”.
Thẩm Nguyệt híp mắt cười: “Thanh đạm một chút cũng tốt mà, có thể nếm được mùi vị nguyên bản.
Chỉ là ta không ngờ mọi người có thể phân công rõ ràng như thế để nấu một món ăn”.
“Những ngày này nàng rất cực khổ, họ cũng trông thấy mà”, Tô Vũ giơ tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai nàng.
Vẻ mặt dịu dàng của hắn khiến Thẩm Nguyệt như ngã vào trong đó, rất khó để bò dậy.
Thẩm Nguyệt nói: “Mọi người đều vất vả”.
“Nhưng nàng thì khác, nàng là nữ tử, nàng là công chúa, đáng lẽ nên để mọi người bảo vệ nàng”, Tô Vũ đáp: “Nhưng có một số việc, bọn ta không thể làm thay cho nàng được, đành phải để nàng vất vả.
Bây giờ nàng làm mọi thứ cực kỳ tốt, trong lòng các tướng sĩ và nạn dân, uy danh của nàng càng lúc càng cao”.
Tô Vũ nói tiếp: “Trên thế giới này, ngoại trừ quân đội còn có một thứ vũ khí lợi hại hơn hẳn, đó là lòng người.
Nàng càng thu phục được nhiều lòng người, sau này nàng càng lợi hại”.
Ban đầu Thẩm Nguyệt cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy, những thứ này toàn do Tô Vũ nghĩ giúp nàng.
Nàng chỉ biết rằng khi thương hàn bộc phát trong số quân dân lưu lại thành, tổng cộng chỉ có vài người hiểu về dược lý, nàng không ra ngoài tìm dược liệu thì ai đi đây.
Cộng thêm việc mưa gió lạnh lẽo, nàng còn cố hết sức tìm thêm đồ ăn, không thể để mọi người chết đói chết khát trong thành trì trống không này được.
Nàng là Tĩnh Nguyệt công chúa, mà số binh sĩ này của Hoắc tướng quân vẫn luôn canh giữ ở Thành Huyền chỉ để đợi họ trở về từ Dạ Lương an toàn rồi mới rút lui.
Lúc này nàng đâu thể đòi hỏi cơm bưng nước rót được nữa, nàng phải lấy mình làm gương mới có thể điều động được tâm lý tích cực của mọi người.
Những tướng sĩ bị nhiễm thương hàn kia khó khăn lắm mới sống sót qua chiến loạn, nhặt được tính mạng từ trên chiến trường vô thường trở về, nếu đến sau cùng lại không trụ nổi qua cơn bệnh mà bỏ mạng nơi đất khách quê người thì quá thê lương.
Thẩm Nguyệt không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Thế nên nàng dồn hết khả năng cứu chữa từng binh sĩ bị thương, những nạn dân kia cũng không bị bỏ lại.
Ăn khuya xong, Tô Vũ ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, hắn lấy thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên đôi tay nàng.
Thuốc mỡ vẫn là loại thuốc quen thuộc kia, hắn đã điều chế trong lúc nhàn rỗi ở hành cung của Dạ Lương.
Thứ thuốc này hiệu quả cực tốt, cho dù Thẩm Nguyệt không cẩn thận khiến bàn tay bị thương, sau khi bôi thuốc cũng không để lại sẹo hay vết chai.
Thẩm Nguyệt mặc cho đầu ngón tay mát lạnh của Tô Vũ di chuyển trên tay mình, nàng nghe hắn nói rằng: “Cơn mưa lần này quá lâu rồi, e rằng nhất thời không thể về kinh thành được”.
Nhắc đến kinh thành, Thẩm Nguyệt càng lúc càng thấy kháng cự.
Nếu không phải vì Bắp Chân vẫn còn ở kinh thành, thậm chí nàng không muốn về đó nữa.
Nàng có thể cùng Tô Vũ cao chạy xa bay, cho dù ý nghĩ này quá đỗi xa xỉ.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Ta cũng không hẳn là nóng lòng muốn về”.
“Nếu thực sự là lũ lụt vào mùa thu thì không thể tránh được, từ đây về kinh thành đường sá xa xôi, trên đường có lẽ còn gặp thêm nhiều nạn dân.
Thiên tai bão lụt chỉ khổ cho muôn dân bách tính, A Nguyệt sau này cần phải thu phục lòng dân”.
Thẩm Nguyệt chăm chú lắng nghe, không nói năng gì.
Tô Vũ lại nói: “Vốn dĩ biên giới phía Nam có Hoắc tướng quân, bây giờ lại hợp cùng với Dạ Lương, Bắc Hạ sẽ không ngăn cản nàng khôi phục tiền triều.
Nếu lúc này xua quân lên phía Bắc cũng không phải không được”.
Hắn nói chuyện nhẹ nhàng và thản nhiên như thể đảo chính cũng rất đỗi bình thường.
Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Nếu thực sự là lũ lụt thì bách tính lưu lạc mất mát, lúc nào sao có thể ra tay sát phạt.
Cho dù dùng máu chảy thành sông để đánh đổi mọi thứ, cũng chỉ sót lại đau thương và tang tóc thôi”.
Suốt dọc đường đi, binh sĩ Đại Sở tử thương vô số, nàng tận mắt chứng kiến vẻ yếu đuối và mệt mỏi của họ, cũng tận mắt chứng kiến cảnh nước mất nhà tan của bách tính.
Nếu sau cùng phải để những người này làm viên đá lót đường cho nàng, nàng làm sao yên lòng được?.