"Hạ Du!"
Dòng sông chảy xiết, Hạ Du ngay lập tức bị dòng nước đục ngầu xô về phía trước.
Hoắc tướng quân đưa tay ra định kéo hắn ta lại nhưng đã chậm một bước, Hạ Du đã cách bờ càng lúc càng xa, ngược lại còn càng lúc càng bị dòng nước xô ra giữa lòng sông.
Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị xuống sông, vừa nhìn thấy hắn ta chật vật vùng vẫy dưới sông thì nàng liền không chút do dự nhảy xuống ngựa.
Tô Vũ ở phía sau lưng nàng dường như đang thất thanh gọi tên nàng nhưng nàng không thể quan tâm nhiều đến vậy.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Hạ Du bị dòng nước đục ngầu kia cuốn đi sau đó chết đuối!
Sau khi Thẩm Nguyệt nhảy xuống dòng nước thì nàng ngay lập tức cố gắng hết sức đẩy cơ thể về phía trước để đuổi theo Hạ Du.
Nàng từng chút một đến gần Hạ Du, cả hai người họ đều dính đầy bùn.
Nàng đưa tay ra định bắt lấy hắn ta, hét lên: "Hạ Du! Bắt lấy ta!"
Hạ Du nhìn lại thấy nàng thì giật mình sợ hãi nói: "Cô xuống đây làm gì?"
Cho dù hắn ta có bị cuốn trôi thì cũng không dễ dàng gục ngã.
Sau khi tự thân khổ luyện một tháng, thân thể của hắn ta đã trở nên rất rắn chắc hữu lực, hắn đã không còn là Hạ Du vô dụng không biết làm gì như ngày xưa nữa.
Hắn ta đã chậm rãi thích ứng được với tốc độ của dòng nước trên sông, trong thời gian ngắn sẽ có thể ổn định lại thân thể.
Lúc này Thẩm Nguyệt đã bắt được hắn ta, nàng không chút nao núng, tay còn lại cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó bám lấy.
Cho đến khi có một bàn tay bình tĩnh nắm lấy tay của nàng, những ngón tay siết chặt lấy những ngón tay của nàng.
Thẩm Nguyệt giật mình quay lại thì nhìn thấy Tô Vũ cũng đã xuống sông, điềm tĩnh đứng vững vàng ở giữa sông.
Nước bùn bắn tung tóe trên gương mặt không chút khuyết điểm của hắn.
Hắn vẫn điềm tĩnh nói: "Nắm chặt".
Sau đó Tô Vũ liền kéo theo Thẩm Nguyệt và Hạ Du từng bước sang bên kia sông.
Nước sông chỉ cao đến thắt lưng, nếu cứ trụ chắc chân tiến về phía trước một cách chậm rãi đều bước thì nước sông sẽ không thể cuốn bọn họ đi được.
Vì vậy cho nên y phục của cả ba người đều đã ướt sũng.
Nhìn thấy ba người đã sang đến bờ bên kia và Hoắc tướng quân cũng đã xuống nước, quân lính đi cùng cũng không khỏi sợ bóng sợ gió mất một lúc.
Sau đó, Hoắc tướng tổ chức quân lính chậm rãi từng người một qua sông an toàn.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng lưng vững vàng của Tô Vũ đang đứng trước mặt nàng.
Bộ y phục đen đã lấm lem bùn đất nhưng vẫn không che giấu được bóng dáng tao nhã của hắn.
Khi đó nàng đột nhiên cảm thấy mình và Hạ Du giống như những đứa trẻ được Tô Vũ bảo vệ, được hắn dẫn dắt lội ngược dòng và bước tiếp trong tình thế khó khăn.
Hạ Du cũng không nói nên lời giống như nàng.
Sau khi lên bờ, Tô Vũ kéo Thẩm Nguyệt sang một bên, bên ngoài tuy tỏ ra điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng, hắn khẽ cau mày nói: "Nàng có bị thương không?"
Thẩm Nguyệt lắc đầu, cảm thấy cái nhíu mày của Tô Vũ cũng giống như cảnh đẹp vậy.
Tô Vũ nói: "A Nguyệt, lần sau đừng kích động như vậy".
"Nhưng Hạ Du đã rơi xuống sông, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?"
"Có rất nhiều người ở đây có thể giúp nàng, nàng không cần phải tự mình ra tay".
Hạ Du cùng Hoắc tướng quân đứng chung một chỗ, y phục của ai cũng đã dính đầy bùn đất, hai người đứng nhìn sang bên này nhưng không thể nghe rõ hai người họ đang nói với nhau chuyện gì.
"Chuyện đó phải khác chứ!", Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: "Cho dù ta biết có người khác sẽ thay ta làm chuyện đó nhưng ta luôn muốn cố gắng cứu bạn bè của mình".
Tô Vũ không nói gì, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Sau khi tất cả mọi người nghỉ ngơi và hồi phục chuẩn bị tiếp tục lên đường thì Tô Vũ mới nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi ta lại không muốn nàng là một người quá mức trọng tình trọng nghĩa, tình cảm trao đi càng nhiều thì sau này càng khó dứt bỏ".
Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: "Có tình cảm nào mà ta phải vứt bỏ hay sao?"
Tô Vũ thâm trầm nhìn nàng nói: "Ngày sau tất cả bọn họ đều là thần tử của nàng, ta cũng chính là thần tử của nàng.
Chỉ có thần tử chết vì vua chứ không có chuyện vua chết vì thần tử".
Trái tim của Thẩm Nguyệt như chùng xuống.
Lúc này Hạ Du mới đi tới hỏi: "Thẩm Nguyệt, cô không sao chứ?"
Thẩm Nguyệt lơ đãng lắc đầu nói: "Ta không sao".
"Lúc nãy là do ta bất cẩn, suýt chút nữa đã liên lụy cô gặp nguy hiểm", Hạ Du liếc nhìn Tô Vũ, mặc dù bình thường hắn ta vô cùng có thành kiến với Tô Vũ nhưng lúc này hắn ta lại nói chuyện với sự trịnh trọng lạ thường.
"Lúc nãy đa tạ đại học sĩ đã kịp thời kéo bọn ta lên".
Tô Vũ bước ngang qua người hắn ta, nét mặt không chút biểu cảm nói: "Hạ công tử đã khách khí rồi".
Hạ Du nhìn theo bóng lưng của Tô Vũ rời đi rồi quay sang hỏi Thẩm Nguyệt: "Cô chọc hắn tức giận sao?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Có thể".
Hạ Du nói: "Lúc nãy cô liều mạng nhảy xuống dưới, đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng cảm thấy tức giận".
Rồi hắn ta lại chân thành nói: "Nhưng ta cũng thật sự cảm ơn cô vì muốn cứu ta mà đã liều mạng nhảy xuống".
Nếu như Thẩm Nguyệt gặp nguy hiểm thì hắn ta nhất định cũng sẽ không chút do dự mà xông tới cứu nàng.
Trên đường đi sau đó không ai nói với ai câu nào.
Thẩm Nguyệt vắt nước khỏi vạt váy rồi tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
Khi bọn họ đi tới phía trước một thôn trang thì bọn họ liền thấy một nửa sườn núi đều đã sạt lở đổ xuống dưới và dường như đã chôn vùi toàn bộ thôn trang làm lộ ra lớp bùn đất còn mới.
Bên dưới lớp vùng đất còn mới thấp thoáng những mái ngói bị vùi lấp, cảnh tượng trước mắt vô cùng tĩnh mịch.
Nơi này giống như đã từng trải qua một cơn ác mộng.
Hoắc tướng quân ngay lập tức phân công quân lính đi đến từng nhà để xem còn người nào sống sót hay không.
Thẩm Nguyệt, Tô Vũ cùng Hạ Du cũng gia nhập vào đám quân lính, khắp nơi toàn là bùn đất gạch ngói vỡ nát nhưng bọn họ vẫn cố gắng tìm kiếm người sống sót.
Nhưng nàng chỉ có thể bất lực nhìn thấy những thi thể bị chôn vùi lần lượt được lôi ra ngoài.
Trong ngày mưa tầm tã, những thi thể lại càng tái nhợt, những bộ y phục đẫm máu khiến cho thần sắc của Thẩm Nguyệt cũng tái nhợt theo..