Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Tô Vũ bước tới thong dong ngồi xuống, điềm nhiên nói: “Không nhìn nàng ấy, chẳng lẽ lại nhìn hai tên nam tử như các ngươi, không thấy kỳ lạ sao?”

Hình như cũng kỳ lạ thật.

Lạc đề xa quá rồi, Hạ Du lại kịp thời kéo chủ đề về lại: “Đại học sĩ, nào, ăn miếng ớt đi. Ngươi mà không ăn sẽ bị bệnh đấy”.

Thấy Tô Vũ cầm quả ớt với vẻ bỡn cợt nhưng chần chừ không chịu ăn, Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đưa cho Hạ Du ăn, lề mà lề mề chẳng ra dáng nam nhân”.

Hạ Du lên tiếng: “Này, Tần tướng quân, mong ngươi làm người phải có chút giới hạn! Đừng suốt ngày nghĩ cho người khác nữa, ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn”.

Khóe miệng Thẩm Nguyệt không ngừng co giật, nàng nói: “Tô Vũ, không ăn thì thôi”.

Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Du và Tần Như Lương đồng loạt hướng về phía nàng, mang vẻ u ám và trách móc.

Ban nãy khi lừa hai người họ, Thẩm Nguyệt yêu cầu phải tự thực hiện, chưa từng nói rằng không ăn thì thôi.

Hạ Du thong dong đáp: “Đau lưng mỏi hông, tứ chi lạnh ngắt, thêm cả phương diện đó không ổn, là ai nói vậy?”

Hạ Du đáp: “Thẩm Nguyệt nói đó, nàng ta hiểu y thuật chắc ngươi cũng biết nhỉ?”

Thẩm Nguyệt ấn lại khóe mắt đang giật giật, kéo vạt áo của Hạ Du dưới gầm bàn: “Đừng nói nữa”.

Tô Vũ liếc nhìn Thẩm Nguyệt, gật đầu thấu hiểu: “Hóa ra là thế”.

Hắn đẩy ớt cho Hạ Du và Tần Như Lương, nheo mắt rồi nói: “Các ngươi ăn đi, ta không sợ bị bệnh, ta cũng thông hiểu y thuật, nếu bị bệnh ta sẽ tự chữa cho chính mình”.

Hạ Du và Tần Như Lương đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên ý đồ lừa gạt đã thất bại.

Lúc này, Tô Vũ cũng đẩy luôn phần ớt bên tay Thẩm Nguyệt ra, dịu dàng nói: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều thượng hỏa”, hắn mỉm cười đầy thâm hiểm: “Nàng nhìn nàng kia, môi sưng đỏ hết cả lên rồi”.

Thẩm Nguyệt: “..”.

Tô Vũ không hề vạch trần nàng, nhưng với trí thông minh của Hạ Du và Tần Như Lương, chắc cũng nên hiểu rằng Thẩm Nguyệt bịa chuyện ra chứ nhỉ.

Sau đó Thẩm Nguyệt tìm cớ chuồn đi mất, Hạ Du ở phía sau nàng vỗ bàn kêu ầm lên: “Thẩm Nguyệt! Cô đúng là đồ lừa đảo mở miệng ra toàn lời nói dối! Không thể động phòng là lừa ta phải không!”

Thẩm Nguyệt tự thấy may mắn vì nàng chạy đủ nhanh.

Suốt cả ngày Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy lỗ mũi mình như bốc khói. Nàng vốn không định ăn ớt đâu, thế mà rồi cũng ăn mấy miếng.

Tô Vũ nấu trà thanh nhiệt cho nàng, Thẩm Nguyệt uống xong mới cảm thấy không còn nóng ruột nữa.

Tô Vũ phất áo ngồi xuống bên cạnh nàng, ung dung nói: “Loại bỏ phong thấp tại sao lại ăn cay, nàng có thể pha ít trà mà”.

Thẩm Nguyệt mím môi.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chạm tới đôi môi nàng mà không khỏi bật cười: “Nàng muốn che giấu chứng cứ hả?”

Thẩm Nguyệt nũng nịu lườm hắn một cái, nhấp thêm vài hớp trà, cảm giác hừng hực trong lòng giảm đi rõ rệt: “Biết rõ mà còn hỏi, thú vị lắm à?”

Tô Vũ trầm ngâm đáp: “Thế thì lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn, cố gắng không để lại dấu vết, như thế nàng cũng không cần ăn ớt để che giấu nữa”.

Thẩm Nguyệt không khỏi sợ hãi: “Còn có lần sau á? Lần sau đến lượt chàng ăn ớt mới đúng!”

Mưa tạnh được một ngày.

Trong viện vẫn luôn ẩm ướt, cảm giác lành lạnh trong không khí cứ lẩn quẩn mãi vì không có mặt trời.

Chắc hẳn ai cũng mong nhớ những ngày tháng hanh hao mát mẻ với ánh nắng rực rỡ.

Vào đêm, mọi người đã ngủ hết.

Ngày thường Hạ Du ăn uống trong quân cùng Hoắc tướng quân, đồ ăn trong quân doanh chẳng có gì béo bở, thế nên cứ đến tối là hắn ta đói mốc meo, trằn trọc không ngủ nổi.

Hắn ta luôn phải tới trù phòng tìm chút gì đó lót dạ mới có thể ngủ được, điều này đã trở thành thói quen trong thời gian gần đây.

Hạ Du tìm được vài cái bánh màn thầu trong phòng bếp, vừa gặm bánh vừa quay về viện.

Không ngờ hắn ta gặp được Tô Vũ cũng chưa ngủ.

Tô Vũ xách theo một cái lồng, cẩn thận đi qua hành lang với ánh đèn leo lét.

Hắn bước đi không gây ra tiếng động, lớp áo đen như lẫn vào trong bóng đêm, tay áo phơ phất như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Hạ Du vô thức bật ra tiếng gọi: “Đại học sĩ”.

Tô Vũ ngừng bước chân, nhìn theo nguồn âm thanh.

Đôi mắt đen thẫm như mực, không nhìn rõ vui buồn kia khiến Hạ Du không khỏi bồn chồn, cảm giác như thể mình không nên gọi hắn vậy.

Đợi khi tiến đến gần hơn, thấy sắc mặt Tô Vũ vẫn ôn hòa, ánh mắt không hề thâm trầm như ban nãy, Hạ Du còn tưởng mình bị hoa mắt.

Hạ Du hỏi: “Muộn thế này rồi, sao ngươi vẫn chưa ngủ?”

“Chẳng phải ngươi cũng chưa ngủ đấy sao?”, Tô Vũ điềm tĩnh trả lời.

“Ta đói quá mà, đi tìm đồ ăn”, Hạ Du nhìn về phía chiếc lồng trong tay hắn: “Ngươi xách thứ gì thế?”

Tô Vũ giơ cái lồng lên trước mắt Hạ Du, ngay lập tức, một thứ âm thanh the thé vang lên trong màn đêm.

Hạ Du vội vàng lùi về sau một bước, định thần nhìn lại mới phát hiện mấy con chuột bị nhốt trong lòng, làm hắn ta ban nãy thấy sợ hết hồn.

Hạ Du hỏi: “Mấy con chuột này từ đâu ra thế?”

Tô Vũ đáp: “A Nguyệt rất sợ chuột, chúng lại quá hoành hành, nửa đêm làm ồn khiến A Nguyệt không ngủ nổi, thế nên mới bị ta bắt”.

Không ngờ Thẩm Nguyệt không sợ trời không sợ đất lại đi sợ chuột! Nhưng điều này cũng chẳng hề kỳ lạ, ai cũng sợ vài thứ gì đó mà.

Thế nên Hạ Du không nghi ngờ gì: “Vậy ngươi mang chúng đi đâu để xử lý? Đừng nhất thời mềm lòng phóng sinh chúng, chúng sẽ quay trở lại đấy”.

Riêng về điều này thì Hạ Du có chút kinh nghiệm, hắn ta bổ sung thêm: “Chuột thường sống thành từng ổ lớn, hôm nay ngươi mới bắt được vài con, chắc chắn ngày mai vẫn còn”.

Tô Vũ đáp: “Ta sẽ nghĩ cách bắt hết bọn này. Hạ công tử nghỉ ngơi sớm đi”.

Thế là hai người tách nhau ra, Hạ Du về phòng đi ngủ, Tô Vũ xách đám chuột đi xử lý.

Sau đó bận tới bận lui, Hạ Du cũng không lấy chuyện Thẩm Nguyệt sợ chuột ra trêu chọc nàng, không nhắc đến nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui