Âm thanh của Tô Vũ vẫn còn lẫn chút biếng nhác khi vừa tỉnh dậy: “Sau này phải cảnh giác chứ, bây giờ bên ngoài có thân binh mà Hoắc tướng quân để lại và cả Tần tướng quân nữa, ta có thể làm biếng mà thả lỏng ở mức độ phù hợp”.
Thẩm Nguyệt không nói thêm gì nữa, đưa bát canh rau dại trong tay cho hắn: “Bên ngoài không có gì ăn được, thứ này dễ ăn hơn lương khô, chàng ăn rồi hẵng nghỉ ngơi”.
Tô Vũ nói lời cảm ơn, Thẩm Nguyệt đáp rằng không cần khách sáo.
Giữa hai người dường như bị bít lại bằng một tầng giấy mỏng, có chút xa cách.
Mà sau đó Tô Vũ nhìn nhìn nàng rồi ăn từng miếng một.
Đợi khi hắn ăn xong, Thẩm Nguyệt nhận lại cái bát, nói một câu “chàng nghỉ ngơi cho khỏe” rồi quay đầu rời đi.
Tô Vũ nghiêng người, đôi mắt đen như mực men theo khe hở của rèm cửa sổ mà nhìn ra ngoài, loáng thoáng trông thấy Thẩm Nguyệt đi ngang qua cửa sổ xe của hắn.
Hắn không gọi Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt cũng không dừng lại nhìn hắn.
Đợi khi mọi người đã ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát, họ tiếp tục lên đường.
Ảnh hưởng và tổn thất mà trận lũ lụt này mang đến không hề ngừng lại khi trời quang mây tạnh mà vẫn tiếp tục lan rộng.
Những gì mà họ trông thấy và nhìn thấy ở thành Vân và thành Kinh chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của cả Đại Sở thôi.
Các thành trì khác ở Đại Sở cũng bị mưa lớn tấn công, lũ lớn trên các triền núi bùng nổ còn kinh khủng hơn ở thành Vân và thành Kinh nhiều.
Suốt dọc đường tiến lên phía Bắc, họ gặp vô số nạn dân lưu lạc trên mảnh đất tiêu điều này, không nơi nương tựa.
Danh tiếng của Tĩnh Nguyệt công chúa cũng từ thành Vân đồn tới thành Kinh rồi tiếp tục lan rộng ra các nơi khác.
Chỉ là bách tính chịu khổ chịu nạn đều biết rằng trong triều có một vị Tĩnh Nguyệt công chúa tới dân gian, cứu khổ cứu nạn, chữa thương chữa bệnh, không hề chậm trễ.
Khi bách tính nhắc đến Tĩnh Nguyệt công chúa, không một ai không ngưỡng vọng.
Nghe nói Tĩnh Nguyệt công chúa sẽ đi lên phía Bắc, vô số nạn dân ào ào tập trung về các thành trì phương Bắc.
Con sông chảy qua thành Vân và thành Kinh chưa thể coi là một con sông lớn với lưu vực rộng, trong thời gian lũ lụt vẫn còn cơ hội khơi thông và điều tiết dòng chảy.
Nhưng lãnh thổ Đại Sở vẫn còn vài con sông nữa chảy dọc theo hướng Bắc Nam trên một diện tích rộng lớn.
Nước ở các sông thuộc khu vực Giang Nam tăng cao trong thời gian xảy ra lũ lụt, lòng sông vừa rộng vừa sâu nên không thể nào xuống sông điều tiết, chỉ có thể cố hết sức đóng bớt cửa sông, khống chế lượng nước.
Thế nhưng nước lũ như mãnh thú, tràn qua các triền đê, đê điều hàng ngàn dặm mà nát bét như mấy miếng đậu phụ vậy, không chịu nổi sự hoành hành.
Nước lũ vượt qua triền đê, giày xéo bách tính.
Vô số trang viên của người dân bị phá hủy, bách tính lưu lạc, không biết bao nhiêu người cũng vì thế mà bỏ mạng.
Khi nhóm người của Thẩm Nguyệt tới Giang Nam, họ lại bị nhốt bên ngoài thành cùng với các nạn dân kia, không thể tiến vào trong.
Bởi vì thủ thành không chịu cho nạn dân vào bên trong, một khi cổng thành mở ra, nạn dân điên cuồng sẽ ào vào như ong vỡ tổ.
Danh hào của Tĩnh Nguyệt công chúa vang vọng trong nhóm nạn dân này, phần lớn họ sống sót từ trong thiên tai, cũng có một phần khác là vì chiến tranh mà phải rời quê hương tha phương tới nơi này.
Giang Nam là vùng đất màu mỡ trù phú, khả năng dung nạp rất cao, có người trong số họ muốn an cư lạc nghiệp ở nơi này, cũng có người muốn qua Giang Nam để tới nơi khác.
Thế nhưng bây giờ thủ thành đóng chặt cửa thành, không ai tiến vào được, mỗi ngày đều có người chết đói chết rét.
Thẩm Nguyệt công chúa bèn ra lệnh cho thân binh dùng mấy cái nồi sắt ít ỏi đi tới khu vực lân cận tìm hết rau dại có thể ăn được, nấu thành canh chia cho nạn dân đói khát.
Nhưng số lượng nạn dân quá nhiều, sư nhiều cháo ít, canh rau dại vừa mới nấu xong đã xảy ra tranh cướp, đến mức có nạn dân bị bỏng vì nước canh.
Thẩm Nguyệt vô cùng tức giận, lôi vài nạn dân đầu têu tranh cướp ra trách phạt trước đám đông: “Ai cũng muốn sống sót, ai cũng muốn vào thành, vậy thì phải tuân thủ quy tắc.
Từ giờ trở đi, nếu còn kẻ nào gây rối loạn trật tự, quyết không nương tay!”
Những lúc như thế này, các nạn dân cần một người đứng ra chỉ huy họ, huống hồ người này còn là Tĩnh Nguyệt công chúa, là hi vọng cuối cùng có thể giúp họ vào thành vào lúc này.
Thủ thành không cho họ vào trong chứ không thể không cho Tĩnh Nguyệt công chúa vào trong.
Thế là nhóm nạn dân vốn ồn ào hỗn loạn lập tức im lìm, mặc cho Thẩm Nguyệt phân chia, ai vào chỗ người nấy.
Trước khi cổng thành mở ra, họ không thể chết đói chết rét ở đây được, thế nào cũng phải ăn no mặc ấm mới được.
Sau đó một bộ phận nạn dân đi tìm rau dại, một bộ phận nạn dân đi nhặt củi, còn một bộ phận khác đi tìm nguồn nước, sau đó mọi người cùng nhau chia sẻ thành quả lao động.
Chỉ cần không giành không cướp, ai cũng có phần.
Đến tối, thời tiết lạnh lẽo, mọi người vây quanh đống lửa, dựa vào nhau cho ấm, không cần phải ôm chặt lấy manh áo mỏng manh tả tơi mà vẫn run rẩy lẩy bẩy trong gió lạnh.
Tần Như Lương và Hạ Du không hề rảnh rỗi, cố hết sắp xếp cho nạn dân.
Tô Vũ cũng xuống khỏi xe ngựa, một khi có người nhiễm thương hàn sẽ tới chỗ hắn chữa trị.
Hắn mặc áo đen, sạch sẽ vô khuyết, khi chăm chú bắt mạch, trông hắn chẳng khác nào một cảnh đẹp giữa nhân gian.
Thẩm Nguyệt phát hiện ra, nạn dân tới chỗ Tô Vũ đa phần là nữ.
Nàng nhìn các nạn dân nữ ở phía sau dần dần xếp thành hàng ngũ, còn bắt đầu chú trọng hình thức bên ngoài của mình, lau mặt vuốt tóc, từng đôi mắt hấp háy cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía Tô Vũ mà sáng rực lên, chỉ hận không thể dính chặt vào hắn.
“…”.