Nàng nghẹn ngào, khàn giọng nói: "Từ lâu ta đã không còn trách chàng nữa, ta chỉ tự trách chính mình mà thôi.
Nếu như không phải tại ta thì chàng cũng đã không biến thành bộ dạng này.
Ta rất hận bản thân mình vô dụng".
"Tô Vũ, bởi vì ta vô dụng nên chàng mới phải liều mạng như vậy".
“Ta vẫn luôn như vậy, ta không hề thay đổi, mọi chuyện cũng không phải là do nàng gây ra", Tô Vũ giơ những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng rồi dịu dàng nói: “Gần đây ta luôn khiến nàng phải khóc, A Nguyệt, tất cả đều là do ta không tốt".
Thẩm Nguyệt nói: "Đúng vậy, nhưng cho dù chàng không tốt thì ta vẫn là kẻ vô dụng.
Ta rõ ràng biết chàng không tốt nhưng ta vẫn chỉ cần có một mình chàng mà thôi".
Tô Vũ nhìn nàng chăm chú, sau đó nói: "Nghe nàng nói như vậy ta thật sự cảm thấy rất vui".
Tô Vũ vẫn không ngừng nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm.
Khi Thẩm Nguyệt phản ứng lại thì lời nói ra cũng đã không thể rút lại được nữa.
Nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ tiếp tục nghẹn ngào nói: "Đã muộn rồi, chàng trở về nghỉ ngơi sớm đi".
Tô Vũ bôi thuốc cho nàng xong thì cũng định đứng dậy rời đi, nhưng Thẩm Nguyệt lại đột nhiên nói: "Tuy ta cần có chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng một số chuyện nhưng cho dù có nghĩ ra hay không cũng không quan trọng, bởi vì lòng ta sẽ không bao giờ thay đổi".
Tô Vũ khẽ dừng bước chân.
"Chuyện ta có thể làm cũng chỉ là đẩy nhanh tốc độ để theo kịp chàng.
Dù là đi trong bóng tối hay đi ngoài ánh sáng, ta đều sẽ đi theo chàng không rời".
Khi Tô Vũ nhìn lại thì đã thấy nàng đang nằm quay lưng về phía hắn.
Nàng lại nhẹ giọng nói: "Sau này chàng không được nói rằng chàng sẽ rời xa ta dễ dàng như vậy, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Không có chàng thì ta chỉ càng thêm đau khổ mà thôi".
Ánh bình minh chậm rãi chiếu sáng bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng sau lưng mình, nàng bình tâm nhắm mắt lại.
Tô Vũ đã trở lại, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ yên giấc.
Tô Vũ trở về phòng mình, hắn đã mở cửa ra nhưng vẫn đứng đó suy nghĩ một chút rồi lại đóng cửa lại.
Hắn không vào phòng mà lại quay đầu đi ra ngoài viện.
Không giống như khi trở về, hắn cố ý khống chế tiếng động, bước chân nhẹ nhàng đến mức như có như không, thậm chí người có kinh nghiệm như Thẩm Nguyệt cũng không thể nghe thấy.
Hừng đông là thời điểm trong lành nhất, cũng là thời điểm lạnh lẽo nhất trong ngày.
Tô Vũ mặc đồ đen nhanh nhẹn hành tẩu trong bóng đêm.
Làn gió mát rượi thổi qua tay áo, bóng dáng của hắn phảng phất như không hề dính phải bụi bẩn trần tục, cũng không bị khói lửa nhân gian ảnh hưởng, hoàn toàn hòa cùng màn đêm.
Đường phố hiu quạnh vắng vẻ, cỏ cây ven đường đều bị phủ một lớp sương mỏng, lúc này vẫn chưa có ai xuất hiện phá tan sự yên tĩnh này.
Tô Vũ đi đến con phố phồn hoa nhất, trước khi lũ lụt và nạn đói xảy ra thì việc kinh doanh tơ lụa ở đây cũng hưng thịnh nhất.
Trên con phố này từng có biết bao nhiêu cửa hàng tơ lụa cùng nhà may làm ăn phát đạt.
Nhưng nay hầu hết đều đã trở nên tiêu điều, không thể tiếp tục kinh doanh nữa cho nên đành phải đóng cửa.
Tô Vũ đứng trước một nhà may lớn nhất trên con phố rồi gõ cửa.
Vào giờ này, cho dù gia chủ còn ở hậu viện của cửa hàng thì có lẽ vẫn còn đang ngủ say.
Vì vậy Tô Vũ gõ cửa hồi lâu cũng không có người trả lời.
Hắn nhướng mày, không còn cách nào khác ngoài việc dùng một chút lực tác động lên cánh cửa.
Tô Vũ đẩy cửa ra rồi bước vào trong.
Bên trong cửa hàng vẫn còn trưng bày không ít y phục mới, Tô Vũ thản nhiên nhìn lướt qua, nét mặt lộ ra vẻ buồn chán.
Đợi đến khi chủ nhà ở hậu viện nghe được động tĩnh bưng nến chậm chạp đi ra thì đã nhìn thấy Tô Vũ đứng ở trong cửa hàng của mình, ông ta sợ tới mức suýt chút nữa đã khiến cho nến rơi xuống mặt đất.
Chủ nhà hoảng sợ hỏi: "Làm sao ngươi vào được đây?"
Tô Vũ nói: "Ta gõ cửa hồi lâu nhưng không có người trả lời, đành phải tự mình đi vào".
Chủ nhà nhìn ổ khóa trên cửa, thấy phần chốt đã bị gãy làm đôi thì càng thêm kinh hãi.
Người này không hề gây ra tiếng động lớn vậy mà có thể phá hỏng cả ổ khóa, hơn nữa cơ thể còn không hề hấn gì, rõ ràng là một nhân vật rất lợi hại.
Nhưng nếu như hắn đã lợi hại đến như vậy thì sao không đi cướp giật tiền trang mà lại đến nhà may làm gì chứ?
Chủ nhà kinh hãi nói: "Mặc dù hiện tại nhà may làm ăn không tốt nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi dám đột nhập tư gia thì ta sẽ đi báo quan! Ngươi, nếu như ngươi mau rời đi thì ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu như ngươi làm xằng làm bậy thì ta nhất định sẽ đi báo quan!"
Nói xong chủ nhà vội vàng cầm lấy một cây gậy gỗ chạy tới, bộ dạng như đang đối mặt với kẻ địch, miệng hét lớn một tiếng: "Ngươi đi mau đi, có nghe hay không!"
Tô Vũ nhìn thấy một loạt hành động của ông ta, hắn trầm mặc một lát rồi mới nói: "Ta tới đây mua y phục".
Chủ nhà hiển nhiên không tin: "Ngươi đến mua y phục mà còn đập phá cửa hàng của ta sao?"
"Ta không thấy ai trả lời nên không rõ có ai ở bên trong không".
Chủ nhà vẫn không tin, ông ta nói: "Nhưng bây giờ mới canh mấy, còn chưa rạng sáng mà ngươi đã chạy tới đây mua y phục rồi sao?"
Tô Vũ trả lời như một lẽ đương nhiên: "Ừm".
Chủ nhà nghẹn ngào, ông ta quét mắt nhìn Tô Vũ từ trên xuống dưới từ trái sang phải thì mới thấy bộ dáng của hắn thực sự không giống người quá xấu xa, hơn nữa ở trong cửa hàng này ngoại trừ mấy bộ y phục thì chẳng còn thứ gì đáng giá.
Vì vậy ông ta lại kiên nhẫn nói: "Vậy thì ngươi muốn mua y phục gì?"
Tay áo Tô Vũ phất lên quầy, một thỏi bạc lập tức rơi xuống quầy.
Chủ nhà vừa nhìn thấy bạc thì hai mắt đã sáng lên, ông ta nghĩ thầm hóa ra hắn thật sự đến đây để mua y phục.
Lúc này ông ta mới bỏ cây gậy xuống rồi giả lả cười nói: "Quả nhiên là hiểu lầm, mặc dù việc làm ăn hiện tại không được tốt cho lắm nhưng y phục trong cửa hàng của chúng ta đều có những kiểu dáng đẹp mắt nhất, quý khách có cảm thấy ưng ý bộ y phục nào chưa?".