Nói xong chủ nhà còn ân cần dẫn Tô Vũ đến khu y phục nam, ánh mắt của ông ta liếc qua ước chừng kích thước cơ thể của Tô Vũ rồi đề cử cho hắn một số bộ y phục phù hợp.
Ông ta không ngờ Tô Vũ thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái mà đã nói: "Ta đến mua y phục cho nữ".
Một người đàn ông vào lúc rạng sáng chạy đến đây mua y phục cho nữ nhân, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Chỉ có điều hắn đã thanh toán đủ tiền, dù sao trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều y phục nữ mới, bán được một bộ cũng tốt.
Nhưng chủ nhà không rành về y phục nữ cho nên liền phải gọi thê tử của mình ở hậu viện ra ngoài.
Thê tử của ông ta vẫn còn ngái ngủ nhưng vừa nhìn thấy Tô Vũ thì đã tỉnh táo trở lại.
Bà ta tiến lên nở nụ cười đon đả chào khách rồi nói: "Công tử muốn mua y phục cho ai mặc?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Mua cho thê tử của ta".
Bà chủ che miệng cười nói: "Vị phu nhân này thật là có phúc.
Vừa hay trong cửa hàng của chúng ta cũng có rất nhiều váy vóc xinh đẹp của nữ nhân, công tử cứ chậm rãi mà chọn.
Không biết công tử có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Tô Vũ nói ra yêu cầu của mình: "Cổ áo cao đứng, kiểu dáng đơn giản tao nhã một chút".
"Không biết dáng người của phu nhân như thế nào?"
Tô Vũ nói ra kích cỡ từng vị trí một để bà chủ chọn y phục mới cho hắn theo điều kiện hắn đưa ra.
Khi Tô Vũ rời khỏi cửa hàng thì ánh mặt trời mờ mờ mới vừa chậm rãi chiếu đến góc đường này.
Ngày hôm nay, tin tức gã thủ thành chết đi đã lan truyền ra ngoài khiến cho toàn thành hỗn loạn.
Thẩm Nguyệt không thể ngủ sâu cho nên sáng dậy đầu óc cảm thấy rất nặng nề, nàng nhớ lại chuyện tối hôm qua, vừa xuống giường đã lấy chiếc gương đồng soi cổ của mình.
Dấu hôn lần này còn hằn sâu hơn lần trước, cho dù nàng có bôi thuốc để qua một đêm thì vẫn không thể làm nó tiêu tan đi được.
Người sáng suốt nhìn thấy thì chắc chắn đều có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Mới sáng sớm mà Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nhịp tim có chút bất thường, nàng thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Bây giờ nàng đang cảm thấy rất uể oải, nếu như dấu hôn không tiêu tan thì sẽ khiến cho người ta chê cười, mới sáng sớm nàng đã không ngừng nghĩ đến Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt đặt gương xuống, lại quay đầu nhìn chiếc váy cúp ngực đêm qua nàng cởi ra đang treo trên bình phong, nếu như tất cả y phục ở biệt uyển này đều có kiểu dáng đó thì nàng sẽ không thể nào che được dấu hôn.
Thẩm Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hộp phấn bột đặt trên bàn trang điểm, mấy thứ đồ trang điểm ở cổ đại này không hề tốt bằng ở hiện đại, nàng không thể nào dùng nó để che dấu hôn.
Lúc này Tô Vũ đã đến, hắn gõ cửa hai lần rồi hỏi: "A Nguyệt, nàng đã dậy chưa?"
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Chưa dậy".
"Chắc chắn nàng đã dậy rồi, ta nghe thấy động tĩnh trong phòng".
Thẩm Nguyệt đặt mấy món đồ trang điểm qua một bên rồi đứng dậy đi mở cửa.
Nàng chỉ mặc tẩm y đứng bên khung cửa, nhìn Tô Vũ ở ngoài cửa mím môi nói: "Chàng biết ta đã dậy rồi mà còn hỏi, không phải quá thừa thãi hay sao?"
Tô Vũ rũ mắt xuống liếc nhìn cổ của nàng.
Thẩm Nguyệt lại nói: "Chàng nhìn cái gì? Tối hôm qua chỉ là diễn kịch, chàng không thể làm nhẹ hơn hay sao?"
Khuôn mặt của nàng đột nhiên nóng bừng, không đợi Tô Vũ phản ứng lại thì nàng đã tự mình phản ứng lại trước, hai lỗ tai đỏ bừng lên.
Ánh mắt của Tô Vũ tràn đầy sự lưu luyến, hắn nói: "Do ta nhất thời nhập tâm diễn quá sâu.
Ngày hôm qua khi ta trở về cũng đã muộn, cho dù có bôi thuốc thì dấu vết cũng sẽ không thể nào tiêu tan chỉ trong một đêm".
Hắn cầm một bộ y phục thêu hoa mai đưa cho Thẩm Nguyệt khiến cho Thẩm Nguyệt ngạc nhiên.
Bộ y phục này có cổ cao đứng, đường thêu khá tinh tế gọn gàng.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Ta biết là nàng thích màu này, hơn nữa nó còn có thể che được phần cổ của nàng.
Sau này đừng mặc y phục như ngày hôm qua nữa.
Trời lạnh lắm, nàng mau vào thay đi".
Thẩm Nguyệt nhận lấy y phục, bước ra sau tấm bình phong để thay.
Nàng phát hiện bộ y phục này rất vừa người của nàng, không quá ôm sát cũng không quá rộng.
Khi Thẩm Nguyệt còn ở trong phủ đại tướng quân, nàng rất thích mặc những chiếc váy thêu hoa mai như vậy, chất vải mềm mại thoải mái khiến cho nàng cảm thấy rất ung dung dễ chịu.
Nàng đi ra ngoài cửa phòng, Tô Vũ nhìn nàng nói: "Như vậy rất tốt".
Thẩm Nguyệt hỏi: "Chàng lấy bộ y phục này ở đâu ra vậy?"
"Ta mới mua nó".
"Ta nhớ trên đường làm gì còn cửa hàng nào mở cửa?"
Tô Vũ nói: "Tình cờ ta lại tìm được một cửa hàng có mở cửa".
Đương nhiên Thẩm Nguyệt không hề biết Tô Vũ vì muốn mua y phục cho nàng mà đã dùng lực phá khóa cửa hàng, mà chính hắn cũng đã trải qua một đêm không ngủ.
Thẩm Nguyệt không tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra với những kẻ biết nàng đã vào phủ đệ thủ thành với thân phận công chúa Tĩnh Nguyệt đêm qua, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được.
Mãi đến nửa đêm hôm qua Tô Vũ mới trở về.
Buổi sáng Thẩm Nguyệt không hề nhìn thấy hai nha hoàn ngày hôm qua hầu hạ mình đâu nữa.
Phủ đệ thủ thành vốn luôn yên tĩnh.
Chỉ có điều hôm nay còn yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Đã qua giờ mà thủ thành thường thức dậy, vậy mà hôm nay thủ thành lại chậm chạp không rời giường.
Nhóm nha hoàn hầu hạ việc tắm rửa thay đồ của thủ thành đợi ở bên ngoài cũng đã thay hai nhóm rồi.
Sau đó có nha hoàn thấy tình hình không ổn lắm thì liền liều mạng tự ý vào phòng.
Kết quả là nàng ta nhìn thấy thủ thành đang nằm yên lặng trên giường, nàng ta gọi mấy lần cũng không thấy có tiếng trả lời bèn bước tới xem xét kỹ hơn thì thấy thủ thành đã chết, chân tay lạnh ngắt, khuôn mặt đã cứng lại.
Nha hoàn lật tung cái chậu đồng rồi hét lên kinh hãi, âm thanh vang vọng khắp tiểu viện.
Thủ thành đại nhân đã chết, một khi tin tức được truyền ra thì cả phủ đệ đều hoảng loạn.
Lúc đám nha hoàn muốn chạy đi tìm quản sự để xử lý chuyện này thì phát hiện quản sự cũng đã mất tích.
Trong phủ còn có một đám thê thiếp, khi biết gã thủ thành đã chết thì liền suy sụp, không ngừng gào khóc.
Gã thủ thành chính là trời của bọn họ, gã phải còn sống thì bọn họ mới có thể sống tốt được..