Hắn nắm chặt dây cương trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, nói bằng giọng điệu đầy thâm ý: “Mùa đông năm nay tới khá sớm.
Lên ngựa thôi, đến lúc phải đi rồi”.
Lúc này, cả tòa thành vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Thời gian mở cổng thành tương đối sớm, cũng có lác đác vài người đi đường vội vã muốn rời khỏi thành.
Lúc cánh cổng thành nặng nề mở ra, bên ngoài cũng có những người vội vàng muốn vào trong thành.
Nhưng chẳng ngờ lượng người vội vàng vào thành thời điểm này không hề ít.
Ngoài dân chúng bình thường, phía sau còn có một nhóm người cưỡng ngựa, đếm sơ sơ cũng phải đến mười mấy người.
Người ngồi trên ngựa mặc áo vải bình thường nhưng từ tư thế cưỡi ngựa cộng thêm vẻ mặt bình thản ung dung, trong ánh mắt còn lộ ra tia sắc bén là có thể thấy được bọn họ không phải đội ngũ lái buôn bình thường.
Tô Vũ cưỡi ngựa đi đầu tiên, ba người Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương và Hạ Du theo sát phía sau.
Họ đã cải trang, đổi cả kiểu tóc lẫn cách ăn mặc, trên mặt còn dán thêm cả râu ria, bình tĩnh đi lướt qua bên cạnh đội người ngựa kia.
Bất kể ai nhìn thấy bốn người đàn ông để râu ria lởm chởm thì cũng sẽ không hề có liên tưởng gì tới Tĩnh Nguyệt công chúa.
Lúc sắp sửa đi xa, người đàn ông dẫn đầu nhóm người cưỡi ngựa kia đột nhiên quay đầu liếc theo bóng lưng của mấy người họ, nhưng có lẽ do không phát hiện manh mối gì nên cũng nhanh chóng dẫn theo đội người của mình vào thành.
Bốn người ung dung cưỡi ngựa rời đi, bầu không khí trên đường ngột ngạt đè nén vô cùng
Trên mặt đất vẫn còn đọng lại một lớp tuyết mỏng, hai bên đường dần dần nhuộm màu trắng xóa, đó là do tuyết vẫn chưa kịp tan hết.
Hạ Du không nhịn nổi nên lên tiếng đầu tiên: “Bây giờ có thể nói chuyện rồi chứ? Đeo bộ râu này khó chịu quá đi.
Cứ đâm vào miệng ta mãi”.
Mấy người còn lại chưa kịp nói gì thì hắn ta đã kéo phắt bộ râu kia ra rồi thở phào một hơi: “Chịu không nổi luôn! Mặc dày thế này, ta thấy nóng hết cả người đây”.
Tất nhiên Thẩm Nguyệt cũng bị râu đâm khó chịu, lần đầu tiên nàng tiếp xúc với râu ria cổ đại, không biết nó được làm từ lông heo đen hay gì mà cứng ngắc hà!
Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô cũng tháo ra đi, đến Hạ Du còn thấy khó chịu, chứ đừng nói gì là cô”.
Làn da của Thẩm Nguyệt non mềm nhất trong đám, bộ râu này còn dính chặt vào nữa, lúc kéo xuống cứ như giật luôn cả da, đau đến mức khiến nàng xuýt xoa.
Tô Vũ quay đầu nhìn thì thấy cằm nàng đã bị bộ râu cọ sát đến đỏ cả lên.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại không cảm thấy nóng như Hạ Du, chiếc áo vải chỉ được mặc đại ra bên ngoài quần áo của nàng, hiện giờ trời đang đổ tuyết, vừa hay giúp nàng che chắn gió tuyết luôn.
Tần Như Lương nói: “Đám người vừa nãy không đơn giản đâu”.
Tô Vũ nheo mắt nhìn khoảng mênh mông trước mặt, nói: “Chúng ta tranh thủ lên đường thôi”.
Thế là bốn người không hề trì hoãn mà ra roi thúc ngựa chạy như bay trên đường lớn.
Chờ tới khi vào trong thành, đám người kia không hề phát hiện ra tung tích của nhóm người Thẩm Nguyệt.
Sau đó người cầm đầu lại dẫn theo thuộc hạ lao ra ngoài thành, phát hiện bộ râu do Hạ Du tiện tay ném xuống ven đường.
Tên này nheo đôi mắt sắc bén như chim ưng, trầm giọng cất lời: “Đuổi theo!”
Ngựa phi như bay dọc đường không hề ngừng nghỉ, chỉ sợ nếu như nghỉ lại chốc lát thì sẽ bị những người kia đuổi kịp.
Thấy trời sắp tối, họ cần nhanh chóng tìm nơi nghỉ chân.
Tô Vũ dẫn cả nhóm tiến vào quan đạo, bọn họ xuống ngựa, đi men theo con đường nhỏ trong núi.
Nếu tiếp tục đi theo quan đạo thì sớm muộn gì cũng bị những người kia đuổi kịp.
Tô Vũ không hề có ý định về thẳng kinh thành bằng quan đạo.
Hắn nhất định phải chơi vu hồi với đối phương, tốt nhất là để đối phương đuổi đến kinh thành rồi mới phát hiện là nhóm bọn họ căn bản không về kinh.
Chỉ có điều, nếu đối phương am hiểu truy đuổi dấu vết, vậy không chừng sẽ nhanh chóng phát hiện là họ chẳng đi quan đạo
Trước khi trời tối, bốn người đã đặt chân tới chân núi.
Không biết nơi này là ngọn núi nào mà dưới chân núi thấp thoáng một căn nhà gỗ nhỏ, trông có vẻ khá cũ.
Dường như Tô Vũ khá quen thuộc với nơi này, hắn buộc ngựa vào rừng cây sau nhà rồi đẩy cánh cửa cũ nát ra, chân bước vào trong.
Hắn nói: “Có lẽ chủ nhà đã dọn đi rồi, đêm nay chúng ta dừng chân ở đây đi”.
Thẩm Nguyệt nhìn động tác nhóm lửa thành thạo của Tô Vũ, ánh lửa lập lòe chiếu sáng gò má hắn, nàng bỗng ngạc nhiên hỏi: “Trước kia ngươi từng tới đây rồi à?”
Trong đôi mắt sâu hút của Tô Vũ phản chiếu ánh lửa bập bùng, hắn nói: “Trước kia ta từng dưỡng thương ở đây với sư phụ làm mộc, thợ săn ở đây đã chăm sóc ta”.
“Rốt cuộc vì sao bị thương mà còn chạy suốt đường từ phía nam đến kinh thành?”, Thẩm Nguyệt hỏi lại câu mà nàng từng hỏi Tô Vũ khi ở nhà sư phụ làm mộc, nhưng từ đầu tới cuối hắn không hề trả lời rõ ràng về vấn đề này.
Tô Vũ mải nhóm lửa, không đáp lời.
Tần Như Lương bỗng nhớ ra chuyện gì đó, đột ngột nói: “Trong lúc nam chinh, Hoài Nam Vương bị kẻ gian làm hại, đột tử ngay sa trường, về sau cũng may có thế tử Hoài Nam Vương ngăn cơn sóng dữ.
Khi đó có thích khách đột nhập vào quân doanh ám sát thế tử, nhưng kẻ đó lại trốn thoát được”.
Tần Như Lương dừng một chút rồi trầm giọng hỏi: “Thế tử lúc đó, cũng chính là đương kim hoàng thượng, còn ngươi chính là sát thủ ám sát không thành công khi ấy, đúng không?”
Tô Vũ khẽ cong ngón tay dài nhặt nhánh cây, ngẩng đầu liếc Tần Như Lương: “Không ngờ Tần tướng quân vẫn còn nhớ rõ chuyện cũ năm xưa”.
“Quả nhiên là ngươi!”.
Cảm xúc của Tần Như Lương lên xuống nhấp nhô vô chừng, hắn ta nói: “Lúc ấy hoàng thượng bị thương không nhẹ, nếu không phải vì vết thương trệch khỏi vị trí tim nửa tấc, vừa hay cũng nông nửa tấc thì chỉ e không thể nào gắng gượng được”..