Nàng ngừng một chút, giọng nói có phần khàn khàn tiếp tục vang lên: “Nếu chàng không quay lại thì chàng muốn ta đợi chàng đến khi trời đất hoang tàn sao? Còn không bằng ta nối gót theo chàng xuống hoàng tuyền để tìm chàng”.
Tô Vũ ngẩn người.
Trong khu rừng rải đầy dấu vết của trận giao tranh ác liệt vừa rồi với những dấu kiếm loang lổ chém xuống thân cây tùng bách.
Tuy nhiên khi Tô Vũ còn đang choáng váng, một gốc cây thông sau lưng hắn vì nhận phải công kích quá mạnh từ đao kiếm mà bất ngờ đổ ập về phía hắn.
Thẩm Nguyệt cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bóng đen nhe nanh múa vuốt từ trên đỉnh đầu đè xuống như một ma quỷ.
Nàng ngay lập tức bổ nhào tới, trong chớp mắt đã đẩy ngã Tô Vũ xuống đất, cùng lúc đó, bóng đen cũng hoàn toàn đè ép xuống, cùng với tuyết bắn tung tóe, tất cả đều đổ ào xuống thân thể nàng.
Trong sự trầm mặc ngắn ngủi, không gian vắng lặng tới mức dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“A Nguyệt…”
Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã phản ứng lại, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thì ra là cây bị đổ.
Gai thông này đúng là bén nhọn, chúng cắm trên lưng nàng khiến nàng có cảm giác như đang xuyên thủng qua lớp quần áo dày cộp vậy.
Thân cây đè lên vai nàng, cũng không phải rất nặng, nàng còn có thể chịu đựng được.
Thẩm Nguyệt có chút nhức óc, trái tim dán sát cùng hắn cũng có chút nóng bỏng, nàng vừa vùi đầu vào trong hõm cổ của Tô Vũ vừa lẩm bẩm: “Không sao, chỉ là có tuyết đột nhiên chui vào cổ ta, lạnh đến mức khiến ta rùng mình thôi”.
Nàng ôm lấy đầu hắn hỏi: “Tô Vũ, chàng vẫn ổn chứ?”
"Ta không sao”.
“Vậy thì tốt, may mắn là có ta tới.
Lúc ta đến vừa rồi vừa vặn nhìn thấy có kẻ đang giơ đao sau lưng định giết chàng, dọa ta sợ chết khiếp rồi”.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Tô Vũ, nếu sau này chàng để ta lại một mình ta ở lại cũng thật vô nghĩa”.
“Ta không cưỡng cầu mình có năng lực giống chàng bảo vệ ta để tới bảo vệ chàng, ta chỉ muốn mình thể nỗ lực một chút, cũng có thể bảo vệ chàng một ít khi chàng cần nhất”.
Nàng cẩn thận nói với hắn: “Tại sao ta lại hy vọng chàng là một người tốt đẹp đây? Người tốt sống không lâu, vẫn nên xấu xa một chút mới tốt, như vậy mới có thể sống càng thọ.
Sau này không cần lo lắng ta sẽ trách chàng, sẽ chán ghét chàng nữa, chàng cứ việc xấu xa, cho dù là người độc ác gian trá nhất thế gian này thì Tô Vũ chàng vẫn mãi là người trong tim Thẩm Nguyệt ta”.
Tô Vũ vươn tay nắm lấy thân cây thông đầy lá gai gỡ khỏi bả vai của Thẩm Nguyệt.
Tiếp đó hắn có chút hoảng hốt hỏi: “A Nguyệt à, từ khi nào mà nàng học được những lời yêu thương cảm động này vậy”.
Thẩm Nguyệt ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút lấp lánh của hắn, lại tiến đến gần hôn lên cánh môi hắn, cười rạng rỡ: “Cảm động không, thực ra ta đã diễn luyện trong lòng rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn gò ép cự nự, không nói ra cho chàng nghe mà thôi”.
Nàng từ dưới đất bò dậy, thấy Tô Vũ còn nằm đất không động đậy liền đưa tay về phía hắn.
Tô Vũ nắm lấy tay nàng mà đứng dậy, thuận thế ôm ghì nàng vào lòng: “Cảm giác được người khác che chở thực sự rất tốt”.
Thẩm Nguyệt vỗ vỗ tuyết dính sau lưng hắn, đáp: “Cảm giác bản thân cũng có thể bảo vệ chàng cũng rất tốt”.
Trời còn chưa sáng cũng không biết bây giờ là mấy giờ, xuống núi càng gian khó hơn so với việc lên núi, cũng không biết phía sau còn có truy binh hay không, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt liền quyết định trở về hang động trước đó.
Tô Vũ ngồi dựa vào vách hang, Thẩm Nguyệt thì di chuyển cành cây khô che lấp lại miệng hang.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ nói: “Chúng ta ở tạm lại đây trước khi bình minh lên, đợi ngày mai lại xuống núi tìm bọn họ”.
Thẩm Nguyệt đợi một hồi không thấy Tô Vũ trả lời liền thấp giọng hỏi: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”
Vừa dứt lời Thẩm Nguyệt mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Vào đến trong hang mùi máu tanh càng nồng nặc hơn so với trước kia.
Giọng nói Thẩm Nguyệt mang theo run rẩy: “Tô Vũ… chàng bị thương rồi?”
Nàng túm lấy góc áo của hắn, mò mẫm lên xuống, Tô Vũ yếu ớt tỉnh lại cười nhạt đáp: “A Nguyệt, nàng nhân lúc ta không phòng bị muốn sàm sỡ ta à?”
Thẩm Nguyệt sốt ruột: “Rốt cuộc là bị thương ở chỗ nào rồi! Tại sao chàng không nói cho ta biết!”
“Chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi”.
Khi Thẩm Nguyệt chạm vào ống tay áo của hắn, phát hiện toàn bộ đều đã ướt đẫm, nàng đưa gần lên chóp mũi ngửi, nghiêm nghị nói: "Đều đã chảy nhiều máu như vậy rồi, chàng còn nói với ta chỉ là vết thương ngoài da?”
Nàng thuận theo viền tay áo sờ lên cánh tay hắn, miệng vết thương bên trên đã máu thịt lẫn lộn.
Cả người Thẩm Nguyệt kéo căng: “Tô Vũ, chàng đừng ngủ, đợi ta xử lý xong vết thương cho chàng hãy ngủ, chàng có nghe không”.
“Được, ta không ngủ”.
Nàng quyết đoán xé rách góc áo lót, đi tới miệng hang vốc lấy tuyết sạch bọc lại vào trong vải, sau đó dùng nhiệt độ của tay ủ tan chúng rồi lau sạch miệng vết thương cho Tô Vũ.
Nàng sợ hắn sẽ ngủ thiếp đi vì bất luận nàng có làm gì, Tô Vũ cũng không hé miệng kêu rên một lời.
Vừa thao tác nàng vừa trò chuyện với hắn: “Trên người còn chỗ nào bị thương không?”
"Có chỗ vết thương không sâu, tự mình cầm máu rồi”.
Ngón tay Thẩm Nguyệt run run, cực lực kìm nén đau lòng: “Có đau không, sao không thấy chàng kêu đau?"
Tô Vũ yên lặng cười: “Nàng có lúc này nghe thấy ta kêu qua chưa? Chỉ là hiện tại hơi đau, có lẽ là bởi vì được nàng bảo vệ nên khiến bản thân trở nên mềm yếu hơn chăng”.
“Con người đều như vậy, ta vẫn luôn được chàng bảo vệ không phải cũng sẽ trở nên yếu ớt sao”.
Nàng luống cuống dùng vải sạch băng lại vết thương cho hắn, ngón tay mát lạnh của Tô Vũ bất ngờ chạm lên gương mặt nàng, phát hiện khóe mắt nàng đã có chút ẩm ướt từ lúc nào.
Thẩm Nguyệt cười điềm nhiên như không đáp: “Vừa rồi vô tình bị tuyết dính trên mặt, chàng còn tưởng rằng ta đang rơi lệ vì mình sao?”
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng nàng đang khóc”..