Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Tô Vũ đang cúi người xuống, chậm rãi tháo dây lụa buộc trên chân ra.

Hạ Du trợn mắt nói: “Cứ thế để nàng ta đi à?”
Tô Vũ đứng lên, bình thản như không có chuyện gì: “Lòng nàng ấy không ở đây, lần này diễn lố quá rồi, không để nàng ấy đi còn có thể làm gì”.

Tần Như Lương nói: “Lần này nàng ấy đi thì sau này rất khó rời kinh, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ đi ngăn lại vẫn còn kịp”.

“Mẫu tử tâm tư tương thông, nàng ấy không buông bỏ Bắp Chân xuống được”, Tô Vũ lạnh nhạt lướt nhìn căn phòng bừa bộn, thở dài: “Nếu cuối cùng vẫn mất đi Bắp Chân thì đúng là mất mát quá lớn.

Lần này suýt đốt cháy căn phòng, lần sau không để ý, chẳng biết nàng ấy còn có thể làm ra chuyện gì.

Thôi vậy, để nàng ấy đi đi”.

Dù lúc đầu đã biết Thẩm Nguyệt đang diễn kịch nhưng Tô Vũ vẫn bị nàng làm cho mềm lòng.

Hắn không nỡ nhìn nàng đau lòng bật khóc, thật ra hắn cũng không muốn Thẩm Nguyệt cứ phải day dứt nhớ nhung đến Bắp Chân trong phần đời còn lại.

Có lẽ Thẩm Nguyệt nói đúng, lần này đến kinh thành quả thật rất mạo hiểm nhưng mọi thứ vẫn còn có thể cố gắng cứu vãn, nếu ban đầu đã trốn tránh thì đến cả cơ hội cũng chẳng có.

Đợi đến khi hoàng đế thật sự dùng mạng sống của Bắp Chân để uy hiếp trực diện thì nàng nên lựa chọn thế nào?
Chi bằng để nàng đi...!
Thẩm Nguyệt vội vàng giục ngựa chạy về kinh thành, nàng không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ sợ sau khi Tô Vũ tỉnh dậy không thấy mình thì hắn sẽ đuổi theo.

Nhưng Thẩm Nguyệt đã đi hai ngày rồi mà vẫn không thấy có người đuổi theo.

Nhưng sao Tô Vũ có thể yên tâm để một mình nàng lên đường, chẳng qua là hắn lặng thầm nấp ở nơi nàng không thể phát hiện, lén đi theo mà thôi.

Gấp rút lên đường vài ngày, Thẩm Nguyệt không biết mệt mỏi.

Con đường dưới chân ngày càng rộng, người đi đường cũng đông hơn các nơi khác.

Thẩm Nguyệt từ từ đến gần, cổng thành vừa ngước mắt lên đã thấy cánh cổng cao vời vợi, nàng bất giác cảm thấy hơi hoảng hốt.

Trước đó nàng bước qua cổng thành, sau khi ra ngoài trời cao biển rộng, mà bây giờ nàng lại muốn vào trong đó, bên trong bốn bề đều như ngục tù.

Nhưng cuối cùng cũng đã đến kinh thành.

Trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế đang phê chuẩn một đống tấu chương trên bàn.

Thị vệ bên ngoài vội vàng chạy vào báo tin: “Bẩm Hoàng thượng, Tĩnh Nguyệt công chúa đã về kinh, vừa vào cổng thành”.

Lúc này thân tín bên cạnh hoàng đế – Hạ Phóng cũng ở đó.

Tay đang cầm tấu chương của hoàng đế cũng cứng lại: “Bây giờ người đang ở đâu?”
Thị vệ nói: “Sau khi vào thành, công chúa đã quay về phủ đại tướng quân trước rồi”.

Hạ Phóng ở bên cạnh tức giận nói: “Nếu chỉ có một mình nàng thì tại sao không giết ở cổng thành, đánh chết vì tội làm loạn triều cương?”
Thị vệ hoảng sợ nói: “Lần này, mặc dù Tĩnh Nguyệt công chúa đi một mình nhưng không biết ai đó đã truyền ra tin tức, thế nên trước khi công chúa vào thành, người dân trong thành đã biết hết, toàn bộ đều đến cổng thành đợi.

Ngay cả phủ đại tướng quân cũng phái người đến đón Tĩnh Nguyệt công chúa về”.

Như vậy, dù thủ vệ ở cổng thành có muốn giết thì cũng không thể để Tĩnh Nguyệt công chúa chết trước mặt nhiều người như thế.

Hạ Phóng nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, hay là để vi thần phái người đến phủ tướng quân…”
Hoàng đế trầm giọng nói: “Không vội, dù sao nàng cũng đã quay về, không cần trẫm đi tìm nàng, nàng sẽ tự mình đến tìm trẫm trước”.

Hắn ta không tin trong hoàng thành rộng lớn này, mình lại không thể đối phó được với một người phụ nữ.

Lần này Thẩm Nguyệt xuôi nam, dọc đường đi đã nhận được sự yêu mến của dân chúng, danh tiếng của nàng rất vang dội ở khu vực phía nam Giang Nam.

Nếu cả đời này, Thẩm Nguyệt cứ sống tầm thường, biết thân biết phận thì có lẽ hoàng đế vẫn có thể buông tha cho nàng.

Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt lại chạm vào giới hạn của hắn ta.

Mấy lần phái sát thủ ra ngoài đều là kết quả một đi không trở lại, giờ Thẩm Nguyệt tự mình quay về, làm sao hoàng đế có thể dễ dàng buông tha cho nàng.

Thẩm Nguyệt cũng chẳng ngờ được khi mình mới đặt chân đến cổng thành là đã có rất nhiều người dân đến đón như vậy, quản gia phủ tướng quân nhìn thấy nàng, còn chưa kịp nói câu nào thì mắt đã ngân ngấn lệ.

Bây giờ, cả thành đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa hồi kinh.

Trước kia, dân chúng đều chỉ nghe những tin đồn như là công chúa ngu ngốc, không chí tiến thủ nhưng bây giờ Tĩnh Nguyệt công chúa lại bình ổn chiến sự, giải quyết nạn dân, dọc đường còn trị thủy, chữa bệnh cho dân nghèo, được nhiều người tán thưởng.

Cùng đi với quản gia phủ tướng quân còn có một ma ma, một nha hoàn và vài người hầu.

Thẩm Nguyệt đứng yên, nha hoàn yếu ớt bỗng lao đến, bất chấp tất cả mà nhào vào lòng nàng, ôm nàng gào khóc.

Thẩm Nguyệt nhìn sang, bên cạnh là Thôi nhị nương, bà ta cũng đỏ mắt, mà người ôm nàng chính là Ngọc Nghiên đã lâu rồi không gặp.

Ngọc Nghiên gào khóc hệt như đứa em gái nhà bên, vừa khóc vừa nói: “Cuối cùng công chúa cũng về rồi! Nô tì đợi đến mức hoa tàn rồi… cứ tưởng công chúa không về nữa”.

Thẩm Nguyệt mềm lòng, lau nước mắt cho Ngọc Nghiên, mắt quan sát nàng ta, vẫn không thay đổi chút nào.

Nàng dịu dàng cười nói: “Có các ngươi ở trong thành, dù thế nào ta cũng phải quay về”.

“Đã lâu không gặp, công chúa gầy đi rồi”, Ngọc Nghiên nước mắt lưng tròng nói: “Nô tì nhớ người lắm…”
Thôi thị ở bên cạnh nói: “Công chúa về là tốt rồi, Ngọc Nghiên đừng ôm công chúa nữa, để công chúa thở đã!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui