Những lời nói nghiêm túc của Hạ Du vang khắp trong điện nghe rất chân thành.
Hoàng đế cười nói: "Hạ tướng có thể có được hai người con trai trẻ tuổi đầy triển vọng như vậy, đúng là có phúc khí.
Trẫm nhớ trước kia Hạ công tử là một kẻ ăn chơi trác táng, vô công rỗi nghề, sao bây giờ lại còn nhớ đến việc muốn dốc sức vì trẫm đây?"
Hạ Du cắn chặt khớp hàm nói: "Bởi vì thảo dân muốn được thăng tiến thật nhanh.
Nguyên nhân chính là bởi vì Hạ tướng khinh thường thảo dân cho nên thảo dân mới muốn ông ta phải kính trọng thảo dân, đại ca có thể làm được thì thảo dân cũng có thể làm được, hơn nữa thảo dân còn có thể làm tốt hơn đại ca".
Hoàng đế cười lớn nói: "Hay cho câu muốn thăng tiến thật nhanh, ngươi đúng là rất thành thật.
Một kẻ không có dã tâm thì khó làm nên việc lớn.
Trẫm cũng rất muốn xem rốt cuộc là đại ca ngươi lợi hại hay là ngươi lợi hại hơn".
"Sau này ở trước mặt trẫm ngươi không cần tự xưng là thảo dân.
Lần này ngươi đi xuống phía nam đàm phán với Dạ Lương, thân là phó sứ cũng lập được công lớn, hiện lễ bộ còn trống một vị trí, ngày mai ngươi hãy bắt đầu đến lễ bộ báo danh, nhậm chức thị lang tứ phẩm".
Hạ Du lập tức đại bái, nói: "Vi thần khấu tạ long ân!"
"Ngươi lui xuống đi, hôm nay chiếu thư sẽ được đưa đến phủ thừa tướng".
Hạ Du cung kính đứng dậy, cúi đầu bước lui ra ngoài cửa chính điện trước khi xoay người cẩn thận rời đi.
Hoàng đế nheo mắt lại, nếu như ông ta có thể lợi dụng được cả hai người con trai của Hạ tướng làm việc cho mình thì đúng là tốt.
Hoàng đế nói với công công thân cận: "Ngươi nói xem, lời của hắn ta nói là thật hay giả".
Công công cung kính đáp: "Lão nô không dám tự đưa ra kết luận".
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: "Là thật hay giả thì thử một lần liền biết".
Sau đó, hoàng đế cũng mang theo cung nhân rời khỏi đại điện.
Bắp Chân được bố trí ở trong một cung điện riêng, được một số cung nhân chăm sóc.
Sức khỏe của Bắp Chân không được tốt, gần đây không ngừng uống thuốc, uống xong thì ăn rất ít.
Khi nghe cung nhân nói trên đường đi thì trái tim của Thẩm Nguyệt như thắt lại.
Cũng may Bắp Chân mặc dù sức khỏe không tốt nhưng không đến nỗi bệnh nặng như trên thánh chỉ nói.
Nhưng nàng vẫn hết sức lo lắng và đau khổ, không ngừng rơi nước mắt trên đường đi.
Tần Như Lương nắm tay nàng an ủi nói: "Đừng lo lắng quá, ở đây có rất nhiều người chăm sóc cho nó, sẽ không sao đâu".
Khi đến vườn ngự uyển, Bắp Chân đang ở trong phòng, lúc này cung nữ đã bưng chén thuốc tới chuẩn bị cho nó uống.
Nhưng Bắp Chân trời sinh cứng đầu, tuy không khóc không quậy nhưng cũng không chịu há miệng ra.
Mỗi lần cung nữ muốn cho nó uống thuốc đều phải mất rất nhiều công sức.
Thẩm Nguyệt dừng bước đứng ở trước cửa.
Nàng nhìn thấy một đứa nhóc trắng trẻo mềm mại đang ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đen láy xinh đẹp.
Trên người nó đang mặc áo gấm, được quấn rất dày và ấm.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng biểu cảm trên gương mặt của nó hết sức quật cường, còn có chút lạnh lùng cao ngạo.
Cung nữ ở bên cạnh phải khuyên bảo nó một lúc lâu thì nó mới chịu miễn cưỡng mở miệng uống một ngụm thuốc.
Chén thuốc có vị rất đắng nhưng nó có nuốt xuống cũng không khóc.
Đã lâu không gặp, Bắp Chân của nàng cũng đã cao hơn một chút.
Thẩm Nguyệt đứng ở cửa giống bị hạ chú định thân, một lúc lâu cũng không thể tiến lên phía trước một bước.
Khi nàng nhìn thấy Bắp Chân, hai mắt nàng đỏ lên, cổ họng cũng trào lên cảm giác chua xót.
Tuy nàng không còn khóc lóc như lúc ở chính điện nhưng giờ phút này mới thật sự cảm thấy đau lòng.
Bắp Chân yên lặng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy của nó cũng đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt.
Nhưng nó vẫn bất động, đẹp như một con búp bê bằng sứ.
Thẩm Nguyệt vẫn còn nhớ ngày nàng rời đi, Bắp Chân của nàng đã khóc rất lớn sau lưng nàng nhưng nàng thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nó.
Nửa năm đã trôi qua, liệu tên nhóc này có còn nhớ nàng là mẹ của nó hay không?
Bắp Chân dường như không đáp lại Thẩm Nguyệt, nhưng nó từ từ mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi cũng bắt đầu ươn ướt.
Cho dù nó im lặng nhưng khuôn mặt lại không hề tự nhiên.
Sau đó nó lại không chịu uống thuốc do cung nữ đút cho nữa.
Cung nhân dẫn đường đúng lúc nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt đến rồi".
Cung nữ đang đút thuốc để bát thuốc xuống rồi đứng dậy chào, sau đó lui sang một bên.
Tần Như Lương thấp giọng nói: "Không phải cô muốn tới gặp nó hay sao? Bây giờ đã tới rồi, tại sao còn chưa vào?"
Thẩm Nguyệt sau đó mới bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường bên cạnh Bắp Chân.
Nàng đưa tay chạm và Bắp Chân, nó có chút né tránh nàng nhưng nó không thể tránh được, ngay lập tức đã bị Thẩm Nguyệt ôm vào trong lòng.
Lúc này nàng bỗng nảy sinh một cảm giác mừng rỡ như điên.
Dù sao hôm nay Thẩm Nguyệt đã khóc đủ rồi, nhưng nàng vẫn để cho mình khóc, nàng ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại của Bắp Chân trong vòng tay, xoa xoa mái tóc mỏng manh của nó.
Nàng khóc đến mức khiến cho Bắp Chân cũng cảm thấy bất an.
Hình như trước kia mẹ của nó chưa bao giờ ôm nó khóc dữ dội như hôm nay..