Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Lúc đó Tần Như Lương thật sự đã rất dụng tâm cho nên mới trở thành một tên ngốc bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Chính hắn ta đã làm tổn thương người mà hắn ta từng yêu thương nhất nhưng lại luôn cảm thấy mình bị phản bội.

Sau đó hắn ta đã ra biên quan để trui rèn bản thân.

Hắn ta thuận theo tình thế gia nhập dưới trướng Hoài Nam vương, cùng Dạ Lương đại chiến, vào sinh ra tử đổi lấy công danh.

Khi vương triều sụp đổ hắn ta đã không quay trở lại, khi Thẩm Nguyệt cô đơn và bất lực nhất hắn ta đã không quay trở lại.

Gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn ta cũng đã có thể cao ngạo nhìn nàng, nhìn thấy nàng rơi từ trên mây cao xuống bùn dơ, nhìn thấy nàng nhà tan cửa nát, nhìn thấy nàng vật vã vùng vẫy trong vũng máu.

Giữa bọn họ lúc đó chỉ còn lại sự lạnh lùng, xa lạ.

Đến bây giờ Tần Như Lương vẫn nhớ rõ hình ảnh hai mắt Thẩm Nguyệt đầy tơ máu lúc đó, nhưng khi nàng nhìn thấy hắn ta thì ánh mắt của nàng vẫn sáng ngời như cũ.

Nàng gọi hắn, Như Lương.

Tần Như Lương bất ngờ không kịp phòng, lồng ngực cảm thấy vô cùng đau đớn.

Đã bao nhiêu lần nàng gọi hắn ta như thế, như tỉnh như dại vẫn gọi tên hắn ta, Như Lương? Những lúc đó nàng đã đặt vào trong đó biết bao nhiêu tình cảm cùng sự chân thành?
Nhưng hắn ta chưa một lần đáp lại.

Hắn ta đã nghĩ từ nhỏ đến lớn trong lòng của nàng chỉ có sư phụ của mình.

Đột nhiên, tất cả những hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn ta, Tần Như Lương cuối cùng cũng nhận ra trong lòng nàng cũng đã từng có hắn ta.

Tần Như Lương đã từng hối hận vì cứu nàng, vì cứu nàng đã khiến cho hắn không thể cứu Liễu gia và khiến cho Liễu Mi Vũ bị lưu đày.

Vì Liễu Mi Vũ, hắn ta đã chán ghét nàng, căm hận nàng.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như khi đó hắn ta trơ mắt nhìn nàng chết đi mà không cứu nàng thì bây giờ hắn ta mới thật sự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Nếu không có Thẩm Nguyệt thì hắn ta sẽ không bao giờ biết được điều này, hắn ta sẽ vĩnh viễn nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc cùng với Liễu Mi Vũ.

Nhưng bây giờ, hắn ta đã biết tất cả mọi thứ.

Hóa ra không phải Thẩm Nguyệt là người phản bội hắn ta trước mà chính hắn ta là người đã phản bội Thẩm Nguyệt trước.

Liễu Mi Vũ, kẻ luôn cùng hắn ta tình chàng ý thiếp chính là kẻ đã âm mưu tất cả những chuyện này.

Vào lúc đó, nàng ta chẳng được bao nhiêu tuổi.

Nếu như hắn ta sớm biết những chuyện này thì thật tốt, như vậy thì hắn ta sẽ ít làm những chuyện sai trái, ít làm những chuyện gây tổn thương đến Thẩm Nguyệt, thậm chí còn luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng.

Như vậy thì tình cảnh giữa hắn ta và nàng cũng đã không gian nan như bây giờ.

Thẩm Nguyệt vốn không quan tâm lắm đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nàng làm vậy vì có mục đích rất rõ ràng, không chỉ để rửa sạch nghẹn khuất của Thẩm Nguyệt trước đây mà còn để cho Tần Như Lương nhận ra gương mặt thật của Liễu Mi Vũ.

Thẩm Nguyệt nói: "Nãy giờ ngươi nói nhiều như vậy, rõ ràng chỉ có mình ta là người bị hại, ngươi đã cướp đi bạn của ta khiến cho bọn ta trở thành người xa lạ, đáng lẽ ta phải là người hận ngươi mới đúng, nhưng sao ta nghe lời nói của người lại giống như ta là người mắc nợ ngươi vậy hả?"
Liễu Mi Vũ biến sắc, gằn giọng nói: "Ngươi hận ta? Ngươi có tư cách gì hận ta? Nếu như tình cảm của hai người sâu đậm thì làm sao ta có thể cướp đi được?"
Liễu Mi Vũ hất cằm lên nói tiếp: "Thẩm Nguyệt, đương nhiên là ngươi mắc nợ ta rồi.

Ta không ngờ chàng lại phải mất quá nhiều thời gian để quên ngươi nhưng đến cuối cùng vẫn cố tình cứu ngươi!"
"Ngươi chỉ là nghiệt chủng của tiền triều, có gì đáng để cứu chứ? Sao chàng lại còn nhớ đến tình xưa mà giúp cho ngươi sống sót?"
Hai mắt Liễu Mi Vũ đỏ hoe, nàng ta nói: "Ta không thể hận ngươi sao? Biết bao nhiêu người của Liễu gia ta đều bị ngươi liên lụy, cả gia tộc đều bị ngươi làm tan nát!"
Thẩm Nguyệt nói: "Đó là do phụ thân của người đã âm mưu giết chết cha của hoàng đế, chẳng lẽ sau khi đăng cơ hoàng đế lại không trả thù? Thời thế thay đổi, chuyện này cũng là do ta liên lụy sao?"
"Bởi vì ngươi là công chúa tiền triều! Nếu như lúc đó ngươi chết thì có lẽ Liễu gia của ta sẽ không có việc gì nữa!"
Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi, vừa buồn bã vừa đau khổ nói: "Ta không hiểu tại sao tướng quân có thể cứu ngươi mà không phải là ta, lại không thể cứu Liễu gia! Dựa vào đâu mà ta phải chịu nỗi khổ lưu đày? Ngươi nói đi, sao ta có thể không hận ngươi được?"
"Ta còn tưởng rằng khi tướng quân mang ta từ nơi xa xôi trở về thì cuộc đời vất vả của ta cuối cùng cũng kết thúc, ta cuối cùng cũng có được thứ mà mình muốn xem như đền bù, cùng tướng quân già đi..."
"Tướng quân đã nói kiếp này chỉ lấy mình ta, cho ta làm phu nhân tướng quân...!chàng sẽ luôn bảo vệ ta..."
"Nhưng không ngờ ngay sau khi trở về kinh thì một thánh chỉ đã giáng xuống, giống như sét đánh ngang tai, hạ chỉ gả ngươi đến phủ tướng quân làm phu nhân tướng quân.

Không phải người nào khác mà là ngươi, chính là kẻ mà ta hận nhất!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui