Thẩm Nguyệt không để ý mà chỉ nói: “Chẳng phải người ta có câu ‘Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại’ sao? Tướng quân chịu quay đầu, đó là chuyện mà ngàn vàng cũng khó mua nổi”.
“Hiện giờ Liễu thị không có ở đây, nơi này chỉ có mình phu nhân tướng quân là công chúa người, tướng quân lại một lòng với công chúa, nô tỳ cảm thấy người so với bên ngoài còn…”
Thẩm Nguyệt phun ra ngụm nước, nghiêng đầu liếc Ngọc Nghiên.
Ngọc Nghiên nghẹn lời, nói tiếp cũng không được mà ngừng lại cũng chẳng xong.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Tần Như Lương thật sự tốt tới vậy sao?”
Vừa thấy nàng nhắc tới điều này, Ngọc Nghiên lập tức hào hứng đáp: “Chẳng phải thế sao, tướng quân rất quan tâm công chúa, nô tỳ thấy không ai hơn được.
Trước đây tướng quân bị Liễu thị mê hoặc, nhưng hiện giờ đã tỉnh táo rồi, thái độ đối với Liễu thị vô cùng cương quyết.
Có thể thấy là tướng quân đã cải tà quy chính rồi mà”.
Ngọc Nghiên nhìn Thẩm Nguyệt, hỏi dò: “Hay là công chúa thử cân nhắc xem sao?”
Thẩm Nguyệt hỏi: “Hắn ta đã cho ngươi ích lợi hay bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hả?”
“Tướng quân không hề cho nô tỳ lợi ích, cũng chẳng bỏ bùa bỏ ngải gì hết”.
“Thế mà ngươi còn nói đỡ cho hắn…”, Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Ngươi chuyển sang phe hắn từ lúc nào thế hả?”
“Nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật, kể hết những gì mình nhìn thấy thôi”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Nếu ngươi đã thấy hắn ta tốt như thế, vậy ta để ngươi đi hầu hạ hắn nhé?”
Ngọc Nghiên nghe mà cuống cuồng giậm chân mấy cái: “Nô tỳ chỉ nghĩ cho công chúa thôi, vậy mà người còn giễu cợt nô tỳ! Nô tỳ không đi đâu hết á!”
Thẩm Nguyệt đưa chén cho nàng ta: “Lấy thêm một chén nữa tới đây”.
Vừa nãy, lúc Tần Như Lương đến, Thôi thị không có mặt ở Trì Xuân Uyển.
Hiện giờ bà ta mới quay về, thấy bầu không khí trong phòng là lạ bèn hỏi: “Sao công chúa lại súc miệng vậy, vẫn còn sớm mà, lẽ nào người muốn đi nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp dặn dò Ngọc Nghiên rằng tốt nhất đừng để Thôi thị biết chuyện mà hôm nay Tần Như Lương đã làm với nàng.
Ai ngờ Ngọc Nghiên lại nhanh miệng hơn bất cứ ai, Thẩm Nguyệt chưa kịp ngăn cản thì đã nghe thấy nàng ta nói: “Vừa nãy tướng quân tới đây, sau đó công chúa liền súc miệng chứ sao”.
Thôi thị ngẩn ra: “Tướng quân đến và công chúa súc miệng… liên quan gì với nhau?”
“À, Ngọc Nghiên này, ngươi đi…”
Thẩm Nguyệt còn chưa dứt lời thì Ngọc Nghiên đã nhanh miệng đáp trước: “Lúc tướng quân tới đã hôn công chúa!”
Thẩm Nguyệt bụm trán: “Ngọc Nghiên, ngươi lắm lời quá đấy”.
Thôi thị kinh ngạc: “Hôn công chúa? Ngọc Nghiên, sao cô lại để tướng quân làm ra việc cợt nhả như thế với công chúa vậy chứ!”
Ngọc Nghiên đáp: “Hiện giờ tướng quân và công chúa vẫn đang là phu thê, cũng không tính là cợt nhả mà! Ta còn thấy đúng lý ấy chứ.
Hơn nữa tướng quân cao lớn mạnh mẽ như thế, công chúa còn chẳng chống lại được thì sao ta ngăn cản nổi đây?”
Vẻ mặt Thẩm Nguyệt giần giật liên hồi.
Nha đầu Ngọc Nghiên này đúng là không biết giữ miệng gì hết!
Mới hai, ba câu đã kể sạch toàn bộ ra rồi.
Thôi thị vốn là người do Tô Vũ phái tới nên tất nhiên sẽ theo phe Tô Vũ, để bà ta biết chuyện này thì chắc chắn Tô Vũ cũng sẽ biết.
Không phải Thẩm Nguyệt chột dạ, nàng chỉ không muốn để Tô Vũ biết chuyện này.
Nàng cảm thấy mình có tiếp xúc kiểu đó với Tần Như Lương vốn là chuyện vừa giận vừa uất.
Thôi thị nhìn Ngọc Nghiên, thở dài: “Cô… Ài, đúng thật là hồ đồ!”
Ngọc Nghiên đáp: “Ta hồ đồ chỗ nào, ta tỉnh táo lắm nhé! Người hồ đồ chính là nhị nương thì có”.
Thôi thị không để ý nàng ta, chỉ khẩn trương nhìn Thẩm Nguyệt, quan tâm hỏi han: “Tướng quân có làm khó công chúa không? Là lỗi của nô tỳ, nếu biết tướng quân sẽ đến, đáng lẽ nô tỳ không nên đi đâu cả”.
Mặt Thẩm Nhàn tê liệt: “Chuyện này không phải lỗi của ngươi.
Cứ coi như ta bị chó gặm đi, súc miệng vài lần là được rồi”.
Dứt lời, nàng ngó Ngọc Nghiên rồi lại nhìn Thôi thị, đặt ghế trước cửa ngồi xuống: “Xem ra trong nửa năm ta không ở đây, giữa Ngọc Nghiên và nhị nương đã xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay ta có mặt, nếu giữa hai ngươi xảy ra hiểu lầm gì thì cứ nói thẳng, tránh việc cứ nén mãi trong lòng lại khó chịu”.
Vừa nãy Ngọc Nghiên còn tranh luận với Thôi thị, cố ý lôi chuyện của Tần Như Lương ra nói, chẳng rõ là muốn kích thích Thôi thị hay kích thích Tô Vũ đứng sau Thôi thị nữa.
Hiện giờ Thẩm Nguyệt hỏi thẳng ra, nhưng cả hai đều im như thóc.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhị nương, ngươi muốn nói gì không?”
Thôi thị nói: “Nô tỳ tự nhận là giữa mình và Ngọc Nghiên không hề có hiểu lầm gì cả! Công chúa vẫn nên hỏi Ngọc Nghiên thì hơn”.
Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên: “Ngươi nói đi! Có gì thì cứ nói thẳng, ta không thích vòng vo tam quốc”.
Ngọc Nghiên nín lặng hồi lâu, cuối cùng lầm bầm: “Nô tỳ không có gì để nói cả”.
Thẩm Nguyệt cất lời: “Vậy thì sao ngươi lại bất mãn với nhị nương?”
Ngọc Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt mong đợi, muốn nói lại ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn thốt: “Nô tỳ không hề…”
Nha đầu này… chắc chắn có chuyện gì đó rồi! Nhưng nhị nương đã theo Thẩm Nguyệt bao lâu nay, nàng hiểu rất rõ tính tình của bà ta.
Thẩm Nguyệt không biết giữa hai người họ đã nảy sinh xích mích gì.
“Thật sự không có sao?”
Ngọc Nghiên nói: “Lúc công chúa không ở đây, rất nhiều chuyện đều do nhị nương quyết định, bà ấy đã giúp nô tỳ rất nhiều, nô tỳ cũng học được nhiều điều từ bà ấy.
Nhị nương là trưởng bối, nô tỳ không được quyền bất mãn hay ý kiến gì cả”..