Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


“Hạ Du…”, Thẩm Nguyệt cảm thấy bi thương và bất lực: “Từ bao giờ mà ngươi lại biến thành thế này rồi?”
“Ta vẫn luôn như vậy, chỉ là cô không thấy rõ mà thôi”.

Hạ Du nắm lấy bờ vai Thẩm Nguyệt: “Ta không lương thiện vô tư như cô nghĩ, ta không chỉ vì báo thù, ta còn vì chính mình! Ta muốn tất cả những kẻ từng coi thường mình thấy rốt cuộc ai mới có thể cười đến cùng! Thẩm Nguyệt, ta muốn vinh hoa phú quý, ta muốn thăng quan tiến chức!”
Khuôn mặt vặn vẹo vì kích động của hắn ta khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy xa lạ vô cùng.

Nàng cho rằng mình đã đủ hiểu Hạ Du, đến lúc này mới phát hiện, dường như nàng chưa bao giờ đi vào đáy lòng đối phương, chưa bao giờ thấy rõ rốt cuộc hắn ta muốn cái gì.

Hạ Du trước mặt này đã không còn là Hạ Du viết hết tất cả suy nghĩ lên mặt trước kia nữa.

Hạ Du buông bờ vai nàng ra, nàng lảo đảo về phía sau mấy bước, toàn bộ thân thể khó chịu như sắp bốc cháy, trong tai ù ù khiến màng nhĩ nàng nhói đau.

Tiếng nói phập phù của Hạ Du giống như dùi khoan chui vào trong tai nàng: “Thuốc này phát tác rất chậm, phải một hai canh giờ mới từ từ lên men.

Nếu bây giờ cô trở về, nói không chừng có thể gắng gượng về đến phủ tướng quân, bằng không chết trong tửu lâu này, sẽ phá hư chuyện làm buôn bán của người ta”.

Thẩm Nguyệt lùi ra cửa, ánh mắt đục ngầu nhìn Hạ Du, quay đầu buồn bã nói: “Thôi được, sống là may mắn của ta, chết là số mạng của ta.

Hạ Du, là ta tin nhầm ngươi”.

Nàng đi xuống lầu, rời khỏi tửu lâu, cảm thấy ánh sáng bên ngoài vô cùng chói mắt.

Nàng giống như một người không thể ra ngoài ánh sáng, lảo đảo đi về phía trước.

Hạ Du đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn bóng dáng loạng chà loạng choạng đi trên đường cái của nàng.

Còn chưa đi được bao xa, Thẩm Nguyệt cảm thấy mũi mình ngưa ngứa.

Nàng cắn chặt răng, cố khép cổ họng, giơ tay xoa xoa mũi, phát hiện máu đỏ thẫm không chảy ra từ trong miệng thì lại chảy ra từ trong mũi.

Nàng lau mãi không sạch, càng lau càng nhiều.

Lúc sau nàng đứng trên đường cái, ngửa đầu quan sát bầu trời, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Người xung quanh thấy dáng vẻ nàng như vậy thì đều hoảng sợ tránh xa.

Máu từ trong mũi chảy xuôi xuống cằm rồi rơi xuống, một giọt lại một giọt sền sệt dính đầy vạt áo của nàng.

Xung quanh có người tốt bụng hỏi: “Cô nương, cô có nghiêm trọng lắm không, có cần ta đưa cô đi hiệu thuốc không?”
Thẩm Nguyệt lẩm bẩm: “Thời tiết hôm nay thật lạnh”.

Nàng nặng nề bước về phía trước, ngây ngây dại dại, đôi mắt nhìn không rõ, đôi tai cũng nghe không rõ.

Có lẽ giờ phút này trong ấn tượng của nàng chỉ còn chút ồn ào xen lẫn tiếng người xì xào cùng với tiếng móng ngựa tiếng bánh xe.

Dù thế nào Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng không ngờ, Thẩm Nguyệt lặng lẽ ra ngoài gặp Hạ Du, bây giờ lại bị khiêng trở về.

Khi trở về, sắc mặt Thẩm Nguyệt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, miệng mũi đính đầy vết máu còn chưa kịp khô lại, dọa Ngọc Nghiên và Thôi thị suýt thì hồn phi phách tán.

Nàng còn một hơi thở cuối cùng, vội vàng đưa về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên đã không thể nói chuyện lưu loát, run rẩy nói: “Mời đại phu… đi mời đại phu giỏi nhất trong thành!”
Quản gia vội vàng phái người đi tìm đại phu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đều ngã xuống.

Phủ tướng quân sa sút cùng cực, khi người ngoài nhắc đến thì không khỏi thổn thức thở dài.

Hai ngày này, chuyện được bàn tán nhiều nhất trong Kinh thành không gì ngoài chuyện phủ tướng quân sa sút suy sụp.

Ai cũng không biết rốt cuộc Tĩnh Nguyệt công chúa xảy ra chuyện gì, nghe nói đang đi trên đường thì đột nhiên chảy máu mũi.

Sau đó được người ta đưa trở về, nói là nhiễm bệnh nặng nào đó, bệnh đến như núi đổ, đột ngột không kịp chuẩn bị.

Hết tốp đại phu này đến nhóm đại phu khác vào phủ, không biết nguyên nhân bệnh tật, ai nấy đều bó tay hết cách.

Chỉ cần là đại phu trong thành, dù có tiếng hay không có tiếng, quản gia đều mời đến.

Cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho ra một kết luận – tình trạng của công chúa vô cùng kỳ lạ, giống như bệnh mà không phải bệnh, giống như độc mà không phải độc, hầu hết thầy thuốc đều chưa từng thấy tình trạng như vậy, cho nên không dám kê đơn lung tung.

Ban đầu có đại phu kê cho Thẩm Nguyệt một đơn thuốc bài độc điều dưỡng, nào ngờ cơ thể Thẩm Nguyệt vô cùng bài xích, mới uống xong không lâu đã có phản ứng không tốt, còn nôn ra máu tươi.

Sau đó không có đại phu nào dám tùy tiện kê đơn dưới tình huống chưa đưa ra được kết luận nữa.

Người ngoài chỉ nói là Tĩnh Nguyệt công chúa mắc phải bệnh lạ, đều tiếc nuối thương xót.

Chỉ có người chăm sóc bên cạnh Thẩm Nguyệt biết, căn bản không có chuyện như vậy.

Ngọc Nghiên biết rất rõ ràng, sức khỏe Thẩm Nguyệt luôn luôn rất tốt.

Mà Ngọc Nghiên cũng biết một điều, Thẩm Nguyệt xảy ra chuyện sau khi nhận lời mời ra ngoài của Hạ Du.

Chuyện này tuyệt đối có liên quan tới Hạ Du.

Ngọc Nghiên tức giận không nhịn nổi, nhân lúc Thôi thị chăm sóc Thẩm Nguyệt, liều lĩnh chạy ra khỏi phủ, xông đến trước cửa nhà Hạ tướng, hét vào bên trong: “Hạ Du! Gọi Hạ Du ra đây! Ta biết, nhất định là ngươi hại công chúa thành như vậy! Rốt cuộc ngươi đã giở trò gì!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui