"Ngươi...!ngươi...", Hạ tướng tức giận đến mức nói không nên lời.
Hạ Du nghênh ngang bước ra ngoài rồi nói: "Nói vậy ông cũng hiểu được, nàng ta chỉ là một nữ nhân, chẳng thể làm nên trò trống gì.
Ta chỉ tiếp tay tiễn nàng ta đi đúng lúc mà thôi.
Chuyện mà các người không dám làm bây giờ ta đã làm thay, thế mà không nghe các người nói lời cảm tạ, ngược lại còn oán thán ta! Chờ Tĩnh Nguyệt công chúa chết đi rồi thì mấy lão già các người cũng sẽ đến lượt nhanh thôi".
"Lão gia! Lão gia!"
Ngay sau khi Hạ Du rời đi thì Hạ tướng đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chờ ông ta tỉnh dậy thì Hạ Du đã vào cung gặp hoàng đế.
Hoàng đế đương nhiên đã sớm biết tình hình của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng đang hấp hối, ông ta chỉ chờ nàng trút hơi thở cuối cùng.
Hoàng đế rất hài lòng với màn thể hiện của Hạ Du, lúc đầu ông ta còn nghi ngờ lòng trung thành của Hạ Du đối với mình, bây giờ nhìn thấy hắn ta dám đầu độc Tĩnh Nguyệt công chúa, lòng trung thành của hắn ta đối với ông ta đã không thể nghi ngờ được nữa.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, ông ta khen ngợi Hạ Du rất nhiều, còn hỏi hắn ta đã cho Thẩm Nguyệt uống loại thuốc gì.
Hạ Du trả lời: "Vi thần sợ làm chuyện này quá rõ ràng sẽ khiến cho thế nhân cười chê, ảnh hưởng đến dân tâm, cho nên vi thần đã dùng độc dược mạn tính.
Độc dược này hòa tan trong máu, xâm nhập phế phủ, không dễ phát hiện mà lại khiến cho công chúa bị nội thương.
Đại phu bình thường sẽ chỉ thấy nội tạng của công chúa bị tổn thương, nếu như dùng dược liệu điều trị nội tạng bị tổn thương, phần lớn dược liệu có dược tính hàn bổ sung với độc tính sẽ khiến cho tình trạng của công chúa càng lúc càng nặng hơn.
Nghe nói Tần phủ đã mời rất nhiều đại phu, càng mời đại phu thì sẽ càng khiến cho công chúa chết nhanh hơn mà thôi".
Hoàng đế không ngờ Hạ Du trẻ tuổi lại có tâm tư chu đáo như vậy.
Chất độc mạn tính hòa tan trong máu của Thẩm Nguyệt rất khó phát hiện, càng khó để biết nàng đã mắc phải loại độc dược nào.
Đã không biết nàng trúng độc gì thì chắc chắn không thể điều chế ra thuốc giải, kết quả là Thẩm Nguyệt nhất định sẽ chết.
Hoàng đế suy tư nói: "Vậy theo ý của ngươi thì nàng còn sống được bao nhiêu ngày?"
Hạ Du nói: "Nhanh thì năm ngày, chậm thì không quá mười ngày".
Hạ tướng tỉnh lại nằm ở trên giường, đại phu dặn dò ông ta phải chú ý đến sức khỏe, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền rời đi.
Hạ tướng không bao giờ có thể tin được rằng Hạ Du đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, chuyện khiến cho ông ta sửng sốt nhất chính là những gì Hạ Du đã nói trước khi ra ngoài.
Để tránh bị liên lụy, trước đây ông ta luôn giữ khoảng cách với công chúa tiền triều, không can thiệp cũng không giúp đỡ.
Ông ta tin rằng chỉ có thuận theo thế cục thì mới có thể tự bảo vệ mình và không mang lại tai họa cho cả nhà.
Khi tiền triều diệt vong, có không ít đại thần trong triều gặp tai họa cả nhà, lúc đó ông ta đã tận mắt chứng kiến.
Hơn nữa không riêng gì ông ta, trong triều vẫn còn rất nhiều cựu thần tiền triều đều lựa chọn thuận theo thế cục.
Nhưng vừa rồi, câu nói của Hạ Du đã bất ngờ đánh thức ông ta.
Một khi Tĩnh Nguyệt công chúa qua đời, hoàng đế nhất định sẽ tiến hành một lần đại thanh trừ để diệt trừ hoàn toàn mầm mống gây họa cho mình.
Trước đây cựu thân tiền triều sở dĩ được giữ lại là bởi vì tình hình triều chính thay đổi vẫn chưa ổn định, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng bây giờ hoàng đế đã củng cố triều chính được nhiều năm, đám cựu thần vẫn còn nắm giữ quyền lực trong triều sớm muộn cũng sẽ bị tước đi quyền lực, mà thời điểm Tĩnh Nguyệt công chúa qua đời chính là một cơ hội hoàn hảo.
Đôi khi không phải là các cựu thần muốn nắm quyền lực trong triều mà nếu như bọn họ buông việc triều chính ra thì chỉ sợ đã sớm bị chém đầu rồi.
Nhiều năm qua đi, hoàng đế cũng không ngừng cài người của mình vào trong triều, nhưng việc triều chính phức tạp rối rắm, khó ai có thể lý giải được nguyên nhân.
Những cựu thần tiền triều cùng tân thần của hoàng đế đã thẩm thấu lẫn nhau từ lâu, chỉ cần đạt được lợi ích chung.
Sau đó Hạ tướng nhận ra rằng nhất định không thể để cho hoàng đế tiến hành đại thanh trừ.
Nếu không thì đúng như Hạ Du đã nói, nhóm cựu thần tiền triều bọn họ sẽ kết thúc tại đây.
Nhất thời Hạ tướng không thể quan tâm đến sức khỏe của mình nữa, nhanh chóng bảo quản sự lén tiếp cận với nhóm cựu thần, hẹn gặp bọn họ để thương nghị đối sách.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong phủ Tô Vũ vắng tanh, ánh đèn thưa thớt, ngay cả hạ nhân cũng không có mấy bóng người.
Ngọn đèn trong thư phòng vẫn sáng.
Quản gia nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng gõ cửa hai lần, sau khi nghe thấy Tô Vũ gọi mình vào thì mới đẩy cửa đi vào.
Trầm hương trong lư hương đã nguội lạnh, mặc dù hai cửa sổ đang mở nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại hương thơm.
Tô Vũ đứng bên cửa sổ nhìn rừng ra trúc tối đen bên ngoài cửa sổ hồi lâu..