Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Hạ Phóng cưỡi con ngựa to lớn, ngẩng cao đầu đi phía trước, vẻ mặt hắn ta hệt như một con gà trống đang bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh một trận lớn.

Thẩm Nguyệt chăm chú chọn trang sức trong cửa hàng, đồ trang sức rất bắt mắt, hầu hết đều rất tinh xảo và sang trọng, không nhìn ra được cảm xúc gì trên gương mặt nàng.

Nàng cầm vài mẫu trên tay xem xét một lúc, chưởng quầy cứ nghĩ nàng thích nên niềm nở mời đeo thử.

Sau đó Thẩm Nguyệt nghiêng người tựa vào quầy hàng, mặt hướng về phía cửa, để mặc Tần Như Lương nhìn mình rồi cài trâm lên tóc.

Con đường bên ngoài cửa hàng trang sức là con đường phải đi qua nếu muốn đến Đại Lý Tự.

Thẩm Nguyệt lẳng lặng quan sát, nàng thấy người đi đường nghỉ chân, thấy họ ngóng cổ sang một bên hóng hớt, nàng cũng nghe thấy họ nói mấy từ đại loại như “hình như là đại học sĩ”.

Thẩm Nguyệt vịn tay vào quầy hàng, móng tay trở nên trắng bệch.

Nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Phóng đang cưỡi ngựa, hắn ta kiêu ngạo đi ngang qua trước cửa.

Một đám quan binh dàn đội hình ngay ngắn, phía sau áp giải vài người, có quản gia của Tô Vũ, cũng có vài người hầu.

Tô Vũ đi ở giữa, khi hắn đi ngang qua cửa hàng trang sức, hình ảnh như một bức họa.

Vẻ mặt ung dung lạnh nhạt, trên thân mặc bộ đồ trắng, mái tóc đen như mực, mày hơi rũ, ánh mắt trong trẻo như hòa vào trời đất, không chút gợn sóng.

Tô Vũ vẫn luôn như thế, dù là thời điểm nào hay là ở đâu, hắn vẫn giữ phong thái điềm đạm mà người khác không thể có được.

Ngay cả khi nơi hắn sắp đến là đại lao – là nơi đã đến thì khó mà thoát được.

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp ngắm hắn thêm cái nào thì hình bóng ấy đã biến mất sau khung cửa.

Không biết hắn có phát hiện ra nàng đang ở đây chăng, Thẩm Nguyệt nghĩ: Có lẽ là không!
Không thấy cũng tốt, như thế thì Tô Vũ sẽ không bị giày vò giống nàng.

Rõ ràng hắn đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đi đến trước cửa là nàng có thể chào hỏi hắn, có thể nói được vài câu…
Rõ ràng là hắn sắp bị bắt đi, lành dữ khó đoán, chỉ cần nàng cố chấp lao ra, Hạ Phóng đang áp giải có lẽ sẽ không đẩy hắn vào Đại Lý Tự.

Dù vào đó, nàng cũng muốn vào cùng hắn.

Nhưng nàng không thể, nàng vẫn phải chịu đựng.

Nàng không thể bước đến nói chuyện với hắn, không thể ngăn cản Hạ Phóng bắt hắn đi.

Nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn bị bêu rếu khắp nơi, bị người ta gièm pha nói xấu.

Sao lại dám đối xử với Tô Vũ như vậy! Hạ Phóng cả gan tịch biên nhà của hắn, dám bắt hắn đi rêu rao khắp nơi, tên khốn này xứng sao?
Đoàn người đã đi khá xa cửa hàng trang sức rồi.

Tần Như Lương hỏi: “Bộ diêu mà ta đeo cho cô đẹp không?”
Thẩm Nguyệt hoàn hồn, ngón tay đặt trên quầy buông lỏng, móng tay trắng bệch lại trở nên hồng hào, nàng nhìn vào gương đồng, lạnh nhạt khen một câu: “Rất đẹp”.

Cuối cùng nàng chọn bộ diêu cực kỳ đơn giản này, sau đó ra khỏi cửa hàng trang sức.

Bầu trời quang đãng, Thẩm Nguyệt đứng trên phố, híp mắt lại.

Nhớ đến những lời mình nói với Tô Vũ đêm hôm đó, nàng sẽ cố gắng đến gần hắn hơn.

Nàng sẽ cố gắng học tập, không lười biếng nữa, tiếp thu kiến thức kế sách binh pháp, học quyền thuật đánh đấm, học cách giữ mình trong sạch khi rơi vào vòng xoáy nguy hiểm, thậm chí học cách ưu tư vì thiên hạ sau này.

Nếu cuối cùng Tô Vũ không thể nhìn thấy những điều đó, vậy mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa?
Không, hắn nhất định có thể nhìn thấy!
Tần Như Lương lại hỏi: “Bây giờ cô muốn về rồi sao?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Vất vả lắm sức khỏe mới tốt hơn một chút, hiếm khi có thể ra ngoài dạo, chẳng bẳng ngươi theo ta thêm chút nữa đi!”
Tần Như Lương không nhiều lời, theo chân nàng trên con phố dài.

Họ bước đi chậm rãi, không cắt đuôi đám người theo dõi đằng sau.

Bây giờ Thẩm Nguyệt sống lại, mặc dù trong phủ tướng quân không có tai mắt nhưng chỉ cần nàng ra khỏi phủ, từng cử chỉ hành động đều nằm trong lòng bàn tay Hoàng đế.

Dù vậy, Thẩm Nguyệt không để tâm, nàng đi dạo trên phố, mua một ít đồ, toàn bộ đều đưa cho Ngọc Nghiên cầm.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Thuyền bên sông Dương Xuân vẫn còn chứ?”
Ngọc Nghiên đáp: “Vẫn còn, hơn nửa năm nay, nó đều được neo đậu ở bờ sông để du khách lên thuyền giải trí.

Bây giờ công chúa có muốn dạo chơi một chút không?”
“Rất lâu rồi chưa đi”.

Trên bờ dương liễu bên sông, những nhành cây đã rụng hết lá, chỉ còn lại cảnh khô trơ trọi trầm mình trong làn nước lạnh lẽo, trông khá tiêu điều.

Chẳng qua, chiếc thuyền trên mặt hồ lại không có vẻ gì là hoang vắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui