Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng: “Có gì mà không thỏa đáng? Lẽ nào ngươi còn trông chờ tên Tô Vũ kia tới chăm sóc nàng ấy vào lúc này? Hay là ngươi muốn thấy nàng ấy ngất đi thêm vài lần như hôm nay?”
Bất kể trong lòng nàng nghĩ đến ai, Tần Như Lương cũng không thể trơ mắt nhìn nàng yếu ớt như thế này mãi được.

Thôi thị đáp: “Lần này là do nô tì chăm sóc công chúa không chu đáo, lần sau nô tì nhất định sẽ cẩn trọng hơn.

Huống hồ tiểu viện này vốn nhỏ, e là không có phòng trống cho phò mã gia vào ở”.

Ngọc Nghiên không có ý kiến gì, bao gồm cả quan gia và đám hạ nhân không nhiều nhặn gì trong phủ, không ai có ý kiến.

Viện tử tuy nhỏ, nhưng chỉ cần Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương sống chung với nhau, không biết họ sẽ vui đến mức nào!
Tần Như Lương đảo mắt nhìn Trì Xuân Uyển: “Không phải có ba căn phòng sao, phòng còn thừa dọn ra đi, hôm nay ta sẽ chuyển vào”.

Tần Như Lương nói chắc như đinh đóng cột, sau đó quản gia dẫn người tới thu dọn.

Thôi thị thở dài bất đắc dĩ, sau này bà ta luôn luôn phải chú ý, không được phép lơ là buông lỏng dù chỉ một khắc.

Thẩm Nguyệt chỉ ngủ hết nửa buổi sáng, Tần Như Lương múc từng thìa cháo được hầm vài canh giờ tới tận miệng nàng: “Ăn hết bát cháo này, lát nữa còn phải uống thuốc, cô cảm thấy thế nào rồi?”
Thế nhưng Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi nghe ngóng đến đâu rồi?”
Tần Như Lương khựng lại: “Ngươi yên tâm, sáng sớm nay khi Hạ Phóng tới Đại Lý Tự thì Đại Lý Tự Khanh cũng tới.

Chắc hẳn Hạ Phóng không lợi dụng được điều gì, hắn ta tức tối bỏ đi.

Hạ thừa tướng nói, Hạ Phóng không thể làm gì được Tô Vũ”.

Điều này cũng chỉ có thể giúp nàng thả lỏng trong chốc lát, vẫn chưa đủ để nàng yên tâm.

Thẩm Nguyệt đáp: “Đây không phải kế sách lâu dài, không duy trì nổi bao lâu.

Hoàng đế sợ đêm dài lắm mộng nhất định sẽ gấp rút định tội chàng ấy, cho dù không có chứng cứ thì cũng phải ngụy tạo ra chứng cứ.

Ta không thể để chúng đạt được mục đích”.

Tần Như Lương hỏi: “Nghe nói đêm qua cô đã gửi thư ra ngoài, nghĩ được cách gì rồi sao?”
“Dù gần nhất cũng phải gửi tới Giang Nam”, Thẩm Nguyệt dần dần có tinh thần hơn: “Từ Giang Nam tới thượng kinh, cho dù chạy suốt ngày đêm không nghỉ cũng mất bảy tám ngày, lỡ như trên đường gặp chuyện gì trễ nãi thì mười ngày nửa tháng cũng không phải nói quá, đến lúc đó còn kịp không?”
Tần Như Lương mím môi.

Thẩm Nguyệt đỡ trán, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Ta nhất định phải kéo dài thời gian, không thể để chúng định tội cho Tô Vũ trước… Sáu bảy ngày, hoặc hơn mười ngày…”
Nàng khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác: “Hạ Phóng là quan chủ thẩm chính, ta không thể làm gì được hoàng đế, hẳn rằng vẫn có thể làm gì được hắn…”
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Nguyệt đột nhiên như bừng tỉnh.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương: “Thuốc đâu, đưa ta uống, ta còn có việc phải ra ngoài”.

“Cô định đi đối phó với Hạ Phóng?”, Tần Như Lương hỏi: “Tối qua cô vừa đồng ý với thừa tướng, bây giờ lại hối hận, lỡ như thừa tướng cũng hối hận thì sao?”
Thẩm Nguyệt tỏ ra tàn nhẫn: “Hạ Phóng là quan chủ thẩm, nếu bản thân hắn ta gặp vấn đề, ốc không lo nổi mình ốc, làm sao còn thời gian quan tâm tới vụ án của Tô Vũ nữa, cũng không còn thời gian ngụy tạo chứng cứ”.

Thẩm Nguyệt phát hiện ra con đường này có thể đi được, nàng lập tức vén chăn đứng dậy, không thể chậm trễ thêm một khắc nào nữa: “Ta không đối phó với Hạ Phóng, ta cũng sẽ không lấy mạng hắn ta, ta tìm người đối phó.

Chẳng phải Hạ Du căm hận hắn ta lắm sao, để hắn ta đi đối phó với Hạ Phóng, vừa đúng lúc! Chỉ cần tìm được điểm yếu của Hạ Phóng…”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Nguyệt nóng lòng chưa kịp đứng vững đã bị Tần Như Lương đẩy cho ngồi bệt xuống giường.

Tần Như Lương đến gần nàng: “Thẩm Nguyệt, cô tỉnh táo lại cho ta”.

Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn hắn ta: “Hiện giờ ta rất tỉnh táo”.

“Vậy cô thử nghĩ mà xem, Tô Vũ là người như thế nào, từ tiền triều đi tới ngày hôm nay, có sóng gió gì mà hắn ta chưa từng trải qua.

Hắn ta suy nghĩ kín kẽ, kế hoạch chu toàn, khi liên lạc với Bắc Hạ để cứu cô, chẳng lẽ lại không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay.

Nếu hắn ta nghĩ đến, tại sao có thể không chuẩn bị chu toàn! Chắc chắn hắn ta đã chừa lại đường lui, chỉ là cô không biết mà thôi”.

Đây vẫn luôn là suy nghĩ thực sự trong lòng Tần Như Lương, chẳng qua hắn ta chưa bao giờ nói ra.

Thế nhưng hiện giờ, trông thấy Thẩm Nguyệt thế này, cuối cùng hắn ta cũng phải bộc phát.

Qua hồi lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Lỡ như lần này chàng ấy thực sự không có cách gì thì sao”.

“Nếu cô muốn cứu hắn ta, muốn làm chút gì đó giúp hắn ta, ta có thể hiểu được, thế nên ta không hề ngăn cản cô, ta có thể sát cánh bên cô.

Nhưng cũng mong cô tự biết lượng sức, tự biết chừng mực!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui