“Ta không thể nói đùa à? Ta chỉ là thấy ngươi vẫn luôn đanh mặt u ám nên muốn ngươi thả lỏng một chút thôi”.
Tần Như Lương cũng không tức giận, chỉ nhướng mày đáp: “Tuy rằng ta không cảm thấy thư thái hơn chút nào nhưng có thể khiến nàng vui vẻ hơn cũng không tệ”.
Chẳng lâu sau gã sai vặt đó đã đi đến trước cửa nhà Hạ Phóng rồi nhờ canh cửa vào truyền lời rằng đại nhân ở tửu lâu dùng bữa, đặc biệt muốn kêu một vị phu nhân tới góp vui cùng.
Gác cửa hoàn toàn tin tưởng lời này: “Đại nhân có vài phu nhân xinh đẹp, ngài ấy có nói cụ thể muốn dẫn theo vị nào không?”
Gã sai vặt kia gãi đầu lúng túng, vị khách sai hắn truyền lời kia cũng không nói cụ thể.
Sau đó hắn liền đáp: “Đại nhân cũng không nói chi tiết, có thể uống rượu là được”.
Thẩm Nguyệt cũng không ngờ tới trong nhà Hạ Phóng đã có thêm vài người phụ nữ từ lúc nào.
May mắn thay gác cửa cũng tương đối lanh trí, nếu đã muốn dẫn người theo tiếp rượu, đương nhiên phải dẫn theo một người phóng khoáng đáng tin cậy nếu không sẽ khiến đại nhân mất mặt, mà họ cũng sẽ bị vạ lây.
Vài thê thiếp mới vào phủ đều ít nhiều lộ ra sự gò bó, chỉ có hai vị đến sớm nhất và cũng từng trải nhất kia mới có khả năng giành được sự ưu ái của đại nhân.
Hai người thiếp kia nghe được tin muốn tới tửu lâu để phục vụ, liền trao đổi với nhau qua ánh mắt, một người trong số đó chủ động đáp: “Để ta đi”.
Người thiếp đó thầm nhủ, nếu Hạ Phóng không mở tiệc chiêu đãi sao có thể vô duyên vô cớ tới tửu lâu chè chén.
Nàng ta tất nhiên phải đi, hy vọng có thể dò la một vài chuyện ngày thường không được nghe đến.
Thẩm Nguyệt vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, nàng khẽ vén rèm lên chú ý tới tình hình trước cửa tửu lâu ở tầng dưới.
Sau đó cuối cùng cũng có một chiếc kiệu dừng lại trước cửa, từ bên trong bước xuống một người phụ nữ trang điểm tinh tế, diễm lệ bức người.
Thẩm Nguyệt vẫn nhớ khuôn mặt của hai người thiếp xinh đẹp kia, trong nhà Tô Vũ ngày đó cũng để mắt thêm vài lần
Nàng cũng thận trọng hơn bình thường vài phần, nếu người phụ nữ bước xuống khỏi kiệu không phải là một trong hai người thiếp đó, nàng cũng sẽ không hấp tấp kêu kẻ hầu bàn mời nàng ta tới phòng riêng, do đó mới thời thời khắc khắc chú ý tới tình hình dưới lầu.
Kết quả tất cả đều như ý nguyện của nàng.
Người đến vừa may là một trong số hai người nàng từng gặp qua ngày đó.
Mỹ thiếp được dẫn vào phòng riêng, sau khi đổi thành nụ cười duyên dáng quen thuộc mới quyến rũ cúi người chào hỏi.
“Cô nương không cần khách sáo”.
Người phụ nữ đó vừa tiến vào phòng còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn lên, vốn tưởng rằng Hạ Phóng ngồi trong phòng nhưng chẳng ngờ giọng nói của một người phụ nữ xa lạ lại vang lên liền sững sờ, động tác cúi chào cũng khựng lại một nửa.
Nàng ta nâng mắt nhìn tới thì phát hiện trong phòng nào có bóng dáng của Hạ Phóng, mà là một nam một nữ có vẻ quen quen mắt.
Thẩm Nguyệt giải thích: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, một lần tại nhà của Tô Vũ hắn bị bệnh nặng, ta và Tần Như Lương có tới thăm hắn, ngươi còn nhớ không?”
Người thiếp lập tức phản ứng lại rồi khom lưng chào thật sâu: “Thiếp thân tham kiến công chúa, tham kiến…”
Nghĩ đến đây, nàng ta biết Tần Như Lương hiện tại đã không còn là đại tướng quân nữa, lời đã tới bên môi nhất thời lại không biết nên xưng hô thế nào.
“Không cần đa lễ, đến đây ngồi đi”.
“Thiếp thân sao có thể ngồi cùng bàn với công chúa, thiếp thân đứng đây là được rồi”.
“Tỷ muội các người chịu uất ức ở lại bên cạnh Hạ Phóng, bây giờ Tô Vũ không có ở đây, ta thay hắn mời ngươi ngồi cũng không quá đáng chút nào”.
Sắc mặt của vị mỹ thiếp hơi thay đổi, nhưng đã nhanh chóng bị nàng ta giấu đi rồi ngượng ngùng cười đáp: “Công chúa, thân phận thiếp thân hèn mọn, không xứng ngồi cùng một chỗ với người, công chúa có việc gì sai bảo, thiếp thân xin rửa tai lắng nghe, cũng nhất định dốc toàn lực làm theo”.
Nàng ta theo cạnh Hạ Phóng đã được một khoảng thời gian, cũng nắm được tình hình đại khái, ai là địch ai là bạn, cũng tự biết phân biệt rõ ràng.
“Thôi được, hôm nay ta tìm ngươi tới là muốn hỏi ngươi về chuyện của Hạ Phóng, ngươi đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, có phát hiện ra sơ hở nào không?”
Mỹ thiếp đi thẳng vào trọng tâm: “Công chúa muốn biết những việc này để nghĩ cách cứu Tô đại nhân sao?”
“À”, Thẩm Nguyệt đáp một tiếng: “Tô Vũ phái các người tới bên cạnh Hạ Phóng không thể chỉ đơn thuần hầu hạ hắn được, lâu như vậy rồi vẫn không phát hiện ra thứ gì sao?”
“Có phải chỉ cần nắm được điểm yếu của Hạ đại nhân liền có khả năng giải cứu Tô đại nhân?”
Thẩm Nguyệt khẽ cau mày, lộ ra vẻ uy nghiêm nhàn nhạt: “Ta hiện tại đang hỏi ngươi”.
Mỹ thiếp giật mình, phát hiện bản thân quan tâm ắt loạn, lập tức quỳ xuống đáp: “Thiếp thân lỡ lời, mong công chúa thứ lỗi, thiếp thân và tỷ muội ở bên cạnh Hạ đại nhân đã lâu, quả thực đã khám phá ra không ít bí mật, nhưng theo kế hoạch của Tô đại nhân, thiếp thân đã giao những bằng chứng đó cho người khác”.
“Giao cho ai?”.