Mỹ thiếp chần chừ hồi lâu chậm chạp không đưa ra đáp án.
Thẩm Nguyệt híp mắt hỏi tiếp: “Cũng là Tô Vũ dặn ngươi không được tiết lộ ra ngoài?”
“Xin công chúa bớt giận”.
“Hắn bây giờ đã ngồi trong nhà giam rồi”, giọng nói Thẩm Nguyệt lạnh băng: “Ngươi còn định không nói cho ta biết? Nếu không thể lật đổ Hạ Phóng cũng sẽ không cứu được hắn”.
“Là Hạ công tử nhà thừa tướng”.
Thẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, đột nhiên cười ra tiếng: "Quả nhiên là hắn, sợ rằng dõi mắt khắp kinh thành này, chẳng còn ai có thể ngày đêm mong mỏi Hạ Phóng sớm ngày xuống âm phủ như hắn nữa, vậy hắn định lúc nào hành động?”
“Chuyện này thiếp thân cũng không rõ ạ”.
Nếu đợi tới lúc Tô Vũ bị khép tội Hạ Du vẫn trì trệ không ra tay thì cho dù hắn đánh gục Hạ Phóng đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng.
Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Quên đi, ngươi không biết, ta cũng không biết, vậy ta sẽ hành động thay hắn”, ánh mắt nàng rơi thẳng lên người mỹ thiếp: “Hạ Phóng rốt cuộc có những sơ hở nào, ngươi không biết tường tận thì cũng nên biết sơ qua một hai, ngươi nói trước cho ta nghe thử xem”.
“Trao nhận lén lút, tham nhũng, nhận hối lộ cùng quan lại địa phương với số tiền cực lớn”.
"Với quan chức địa phương nào?"
“Giang Nam”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày.
Sau khi mỹ thiếp rời đi, Thẩm Nguyệt mới cùng Tần Như Lương tùy ý ăn gì đó.
Tần Như Lương nói: “Giang Nam mà nàng ta nói tới là thủ thành trước kia của Giang Nam sao”.
“Nói chung không sai biệt lắm”, Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu gã thủ thành đó không liên lạc với người trong kinh thành thì làm sao lá gan lại lớn như vậy, chỉ là không ngờ tới, kẻ đó lại là Hạ Phóng”.
“Trước khi Hạ Phóng nhậm chức thiếu khanh của Đại Lý Tự từng làm việc tại công bộ, sau khi thủ thành Giang Nam xảy ra chuyện, hắn liền được chuyển đến Đại Lý Tự”, Tần Như Lương nhắc nhở.
“Vậy chẳng trách, hóa ra là lợi dụng chức vụ, đợi khi âm mưu bị bại lộ liền vội vã rời tổ”.
Tuy Thẩm Nguyệt ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại luôn có một loại dự cảm, dường như Tô Vũ sớm đã phát hiện ra một điểm này, hắn nuôi dưỡng con cá đó chỉ để một đao giết chết khi nó béo tròn.
E rằng không chỉ có Hạ Phóng, nói không chừng dính dáng trong việc này còn có thể lôi ra một loạt quan viên tham ô khác.
Khi họ rời khỏi tửu lâu sắc trời vẫn còn sớm nên Thẩm Nguyệt liền cùng Tần Như Lương tới quán trà nghe thuyết thư một lúc.
Lúc trở về, Thẩm Nguyệt bước vào Trì Xuân Uyển, ngoảnh đầu thấy Tần Như Lương cũng nối gót đi theo liền hỏi: “Ngươi cũng quay về đi?”
Tần Như Lương điềm nhiên đi ngang qua nàng đáp: “Ta đang trở lại sân của mình đó thôi?”
“Đây là sân của ta, ngươi còn mất trí ở chính căn nhà của mình à?”
Tần Như Lương dừng lại trước cửa phòng đã bỏ trống từ lâu, quay đầu nhàn nhạt liếc Thẩm Nguyệt một cái: “Ồ, hôm nay ta mới quyết định chuyển đến đây”.
“Ai cho phép?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi, nghe không ra nóng giận.
“Ta hỏi qua nàng rồi, nàng không nói lời nào, ta liền coi như nàng ngầm đồng ý.
Ai kêu nàng vẫn luôn hôn mê không tỉnh, có thể trách ta sao?”
“……”
Dứt lời Tần Như Lương liền đẩy cửa đi vào phòng, để lại Thẩm Nguyệt một mình đứng trong sân vắng.
Nàng cảm thấy người này không ở trong sân vừa lớn vừa thoải mái của mình lại khăng khăng muốn cùng nàng chen chúc trong sân nhỏ vốn chẳng rộng rãi gì này, phỏng chừng đầu bị úng nước?
Quyền ngôn luận tại Đại Sở vẫn luôn được tính là rất tự do.
Tiên sinh thuyết thư tại hàng rượu quán trà hầu hết đều kể về các sự tích nổi danh tại Đại Sở.
Một thời gian trước, Thẩm Nguyệt từng trở thành nội dung chính trong các cuộc thảo luận của mọi người, tiếp đó lại biến thành Tô Vũ, hiện tại cũng đến lúc nên thay đổi nhân vật chính rồi.
Sang ngày thứ hai, nội dung câu chuyện trong các tiệm rượu hàng trà có sự thay đổi lớn, họ bàn về quan lại tham ô làm xằng làm bậy trong triều, Đại Lý Tự thiếu khanh hiện tại là Hạ Phóng là kẻ đứng đầu sóng ngọn gió.
Rất nhanh tin tức này đã lan truyền rộng khắp đầu đường cuối ngõ, nói rằng Hạ Phóng là kẻ tham lam vô độ, không chỉ lợi dụng chức quyền để trục lợi mà còn tham ô số tiền rất lớn.
Hắn cùng một giuộc với thủ thành Giang Nam trước đó, chuyên môn chiếm đoạt ngân lượng mà triều đình phân bổ tới các địa phương để xây dựng đê điều.
Giang Nam xây dựng nghìn dặm đê đập để bảo vệ các tàu buôn và hàng hóa trên kênh, đồng thời cũng vì mục đích khơi thông ngập lụt và dẫn nước tưới tiêu khi gặp hạn hán cho dân chúng.
Nhưng chẳng ngờ khi trận lụt mùa thu năm nay ập đến, con đập tưởng chừng như vững chãi và không gì có thể phá hủy ấy lại phút chốc bị cuốn trôi như váng đậu.
Ngay khi con đập bị xô đổ nước lũ liền tràn ngập mênh mông, khiến vô số người dân phải trôi giạt khắp nơi thành dân tị nạn, thương vong nhiều vô kể.
Lúc đầu công trình đê đập đó do Công bộ trao quyền xuống dưới, là cựu thủ thành Giang Nam phụ trách xây dựng, bây giờ chuyện này lại được lật lên, dân chúng lại bừng bừng phẫn nộ.
Chính những quan viên tham nhũng không đoái hoài tới tính mạng người dân, chỉ quan tâm đến việc nhét đầy túi mình đã hại chết nhiều người như vậy.
Trong thoáng chốc tiếng oán hận trong kinh thành vang lên liên miên không dứt..