Hạ Phóng dốc lòng vào vụ án của Tô Vũ, vừa đặt chân vào cung dự tảo triều đã có thể cảm nhận được ánh mắt của chúng quan viên nhìn mình rất kỳ lạ, sau đó hắn cũng từ trong miệng người khác biết được rằng những thảo luận về hắn trong kinh thành lúc này gần như đã lật trời rồi.
Khi hoàng đế nghe được trình báo cũng quá đỗi tức giận, hắn lập tức cử người đi kiểm tra xem rốt cuộc là ai đã tung ra những lời đồn đại này.
Kết quả chỉ lần theo tới quán trà manh mối liền đứt đoạn.
Có triều thần đứng ra nói: “Hoàng thượng, dân chúng tố cáo Hạ đại nhân tham ô hủ hóa, coi thường mạng người, thần cho rằng nên điều tra kỹ lưỡng vụ việc này, nếu là sự thực coi như cho họ một lời giải thích, nếu không cũng để lấy lại sự trong sạch cho Hạ đại nhân”.
Lúc bấy giờ Hạ Phóng quỳ trên đại điện, sắc mặt hắn tái nhợt, cúi rạp người xuống đất, dập đầu nói: “Hoàng thượng, thần oan uổng! Những lời đàm tiếu ngoài kia nhất định là ác ý hãm hại thần! Thần khẩn thiết xin hoàng thượng tìm ra kẻ đầu sỏ phát tán lời đồn, trả lại sự trong sạch cho thần!”
Hoàng đế ngồi trên ghế rồng rủ mi nhìn xuống Hạ Phóng nhỏ bé như con kiến trên mặt đất, vẻ mặt xám ngắt
Trong thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy khiến hoàng đến vô cùng phản cảm đối với Hạ Phóng.
Hạ Du cầm thẻ chầu lặng lẽ đứng giữa quần thần, nhìn dáng vẻ run rẩy trên điện của Hạ Phóng với ánh mắt thờ ơ.
Không sớm thì muộn Hạ Phóng cũng xảy ra chuyện, hắn còn chưa bắt đầu hành động, đã có người trợ giúp nhấc lên sóng gió trong kinh trước.
Với sự thúc đẩy từ tiếng oán thán trong dân hắn có thể quậy vũng nước đục này càng lớn càng tốt.
Một triều thần khác đứng ra nói: “Hạ đại nhận không phải đang chột dạ đó chứ? Nếu không sao lại chỉ cầu xin hoàng thượng truy xét kẻ tung tin thay vì ‘cây ngay không sợ chết đứng’, cầu hoàng thượng điều tra kỹ lưỡng vấn đề đang lưu truyền trong dân gian?”
Triều thần chắp tay với hoàng đế, nói tiếp: “Trận lũ lụt ở đập Giang Nam quả thực khiến vô số người phải di tán, hoặc bệnh tật hoặc tử vong, nếu không điều tra rõ ràng vấn đề này, e rằng sẽ khó lòng làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ của nhân dân, xin hoàng thượng hãy suy nghĩ lại”.
Chỉ cần có triều thần dám đứng ra xung phong liền có triều thần nối tiếp tán thành.
Những đại thần cùng ý kiến kia không phải toàn bộ đều thuộc một đảng, có người chướng mắt với cách cư xử ngày thường của Hạ Phóng, cũng có người đồng tình với trăm dân, thực sự muốn việc này ‘nước rạt lòi mặt cỏ’ cho họ một câu trả lời hợp lý.
Hạ Phóng nghe từng lời phụ hòa dồn dập ập tới, cả người đều như hồn bay phách lạc.
Hắn không ngờ rằng hai ngày trước Đại Lý Tự Khanh vừa nhắc nhở mình làm việc phải lưu lại lối thoát cho bản thân, chẳng ngờ nhanh như vậy họa đã trong nhà mà ra.
Hắn khó mà đề phòng cho được.
Hoàng đế còn trông chờ hắn làm ra bằng chứng để kết tội Tô Vũ càng sớm càng tốt, không ngờ Hạ Phóng đã tự chuốc một thân ê chề, dù cho hoàng đế có lòng bao che cho hắn cũng không thể ngó lơ ý kiến của triều thần và tiếng kêu than của dân chúng bên ngoài.
Số lượng nạn dân tập hợp tại Giang Nam năm nay quả thực không đếm xuể, đến hiện tại vẫn chưa giải quyết xong.
Phiền muộn trong lòng còn chưa được loại bỏ, nếu nạn nhân lại hỗn loạn thì chính là đổ thêm dầu vào lửa, rước thêm phiền phức.
Vì vậy sau hai ngày chống đỡ, hoàng đế cuối cùng cũng ra lệnh cho Hình bộ tra xét chuyện này.
Cựu thủ thành Giang Nam đã chết không đối chứng từ lâu, vì vậy Hình bộ cũng không tra ra nguyên cớ.
Tuy nhiên, mọi thứ càng lúc càng trầm trọng.
Bằng chứng về tham nhũng và hối lộ của Hạ Phóng không ngừng được công bố, ngay cả Hình bộ muốn thụ lý cũng khó khăn.
Sau đó Hình bộ còn dẫn người đến nhà Hạ Phóng, trong mật thất cách vách thực sự moi ra được vàng thật bạc trắng, số lượng khiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc, cộng thêm thư từ trao đổi với quan viên các địa phương, bằng chứng xác thực rành rành.
Gần một nửa số ngân lượng xây đập Giang Nam lúc đầu cơ bản đều rơi vào túi đám tham quan nhũng nhiễu đó.
Khi Hạ Phóng bị xét nhà, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đứng ở góc xa quan sát, vẻ mặt nàng bình thản, như thể chỉ đang xem chợ rau bán bắp cải..