Nàng ước mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bé, cũng giống như mọi người mẹ bình thường khác ngày ngày yêu thương dỗ dành bé, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không phải là cặp mẹ con bình thường, điều kiện cũng không cho phép.
Giống như hôm nay, cơ hội vào cung gặp bé con một lần cũng có hạn.
Thẩm Nguyệt vén gọn làn váy rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt nàng có chút ẩm ướt tôn lên đồng tử trong veo như vừa được gột rửa, nàng mở rộng vòng tay, nở nụ cười dịu dàng với Bắp Chân: “Bắp Chân ngoan, lại đây với nương nào”.
Lúc đầu Bắp Chân không chịu dịch chuyển, không biết là vì sợ hãi một mình bước đi hay là do nhút nhát nhưng Thẩm Nguyệt vẫn kiên nhẫn mỉm cười chờ đợi cậu bé.
Sau đó Bắp Chân bắt đầu di chuyển từng bước nhỏ, bé đu đưa hai cánh tay nhỏ, bàn tay mũm mĩm co lại thành hình nắm đấm, vừa loạng choạng bước tới, vừa lắc lư theo.
Đi được nửa đường thi dường như không thể kiểm soát được thăng bằng nữa, bước chân nhỏ vụn càng ngày càng lắc lư, cũng càng lúc càng nhanh, mắt thấy bé sắp ngã vào trong lòng Thẩm Nguyệt thì bỗng nhiên nghiêng người rồi ngã bệt xuống đất.
Nhưng Thẩm Nguyệt không lên tiếng, cũng không định đứng dậy ôm bé lên, nàng chỉ ngồi xổm ở vạch đích chờ cậu bé.
Bắp Chân lồm cồm bò dậy từ trên đất, bé không khóc mà lại nghiêng ngả chạy về phía trước, trước khi vấp ngã lần nữa cuối cùng cũng một phát bổ nhào vào trong lòng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt tức khắc ôm chặt lấy bé, vừa hôn vừa ôm, hai mắt nàng ướt át: “Đúng là Bắp Chân ngoan của nương”.
Thẩm Nguyệt chơi đùa với Bắp Chân một lúc, thay cho bé bộ quần áo nhỏ xinh mà mình mang tới, trông vừa dễ thương vừa mang đậm sắc thái vui mừng cứ như vậy ôm bé chơi một trận không nỡ buông tay.
“Lần trước ta rõ ràng nghe thấy con gọi ta là nương, sao lần này lại không chịu mở miệng nói chuyện nữa? Nào, gọi một tiếng cho nương nghe thử xem?”
Mặc cho Thẩm Nguyệt dỗ dành thế nào, Bắp Chân cũng kiên quyết không muốn cùng nàng bắt lời.
Có lẽ là vì nàng đã lâu không vào cung thăm bé do đó bé cảm thấy rất tức giận.
Bắp Chân không thân cận với Tần Như Lương, càng không ngó ngàng tới hắn.
Tần Như Lương nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh này của Bắp Chân liền nghĩ đến người nọ, trong lòng thoáng qua chút khó chịu, cũng không chủ động gần gũi với cậu bé nữa.
Trong mắt các cung nhân, biểu hiện của quan hệ mẫu tử và phụ tử vẫn rất khác biệt.
Đã đến giờ ăn của Bắp Chân nên cung nhân mang món súp mềm lên, cậu bé không kén ăn, Thẩm Nguyệt cứ như vậy đút cho bé từng muỗng từng muỗng.
Đến thời gian tiệc tối Thẩm Nguyệt phải rời đi còn Bắp Chân thì ở lại cung Thái Hòa.
Một mặt hoàng đế đặc biệt không cho phép nàng dẫn Bắp Chân ra khỏi cung Thái Hòa, một mặt Thẩm Nguyệt cũng không muốn để bé ở chung với đám người này của hoàng đế.
“Bắp Chân, con còn không kêu nương nữa nương sắp phải rời đi rồi, sau khi nương đi con muốn gọi nương cũng không nghe thấy nữa đâu”.
Bàn tay nhỏ mềm mại của Bắp Chân nắm lấy tà váy của Thẩm Nguyệt.
Cung nhân trong yến hội bên kia đã tới thúc giục hai lần, Thẩm Nguyệt không thể không đứng dậy rời khỏi cung Thái Hòa cùng Tần Như Lương.
Lúc nàng rời khỏi, Bắp Chân được một cung nữ dắt tay, bé ngang ngược lôi tay của cung nữ đó đuổi theo phía sau như một chú nghé con.
Khi đi đến cây cầu gỗ Bắp Chân mới dừng lại, bé mong ngóng nhìn theo Thẩm Nguyệt, bỗng nhiên kêu lên: “Nương”.
Cả người Thẩm Nguyệt khựng lại.
Nàng rủ mi, hốc mắt ngập ánh nước, nhưng cánh môi vẫn mang ý cười đáp: “Ừm”.
Lần trước là hai tiếng ‘ê a’ nghe giống như đang gọi mẹ, nhưng lần này thì khác, nàng thực sự nghe thấy tiếng bé gọi mình là nương.
Khi còn ở trong phủ tướng quân bé mới hơn nửa tuổi một chút, Thẩm Nguyệt ngày ngày mang theo tâm trạng mong chờ dạy bé, thằng nhóc này cuối cùng cũng học được.
Nàng ngoảnh đầu nhìn bé đáp: “Bắp Chân phải ngoan đó, lần sau nương lại tới thăm con”.
Bắp Chân dường như còn muốn nhấc chân đi lên cầu gỗ nhưng lại bị cung nữ kéo lại.
Thẩm Nguyệt thấy vậy chỉ đành giằn lòng cùng Tần Như Lương rời đi.
Trên đường Tần Như Lương an ủi nàng: “Đứa nhỏ này thông minh, những đứa trẻ khác nếu hơi chậm chút thì gần hai tuổi mới biết nói, nhưng nàng hôm nay chỉ lặp lại trước mặt thằng bé vài lần nó liền biết kêu nương rồi”.
Quả thực giảo hoạt giống y hệt cha nó.
Thẩm Nguyệt nghe được lời này thì thư thái hơn một chút: “Đó là con trai của ta, nó không thông minh thì ai thông minh”, nhưng sau một thoáng nàng chợt nhớ tới những gì Tô Vũ đã nói trước kia: “Không, ngốc nghếch một chút vẫn tốt hơn”, ngốc chút mới có thể sống lâu hơn..