Bắp Chân đang ngồi trên giường, tay nhỏ của cậu bé nhẹ nhàng lắc trống bỏi, vẫn là chiếc trống bỏi hồi chiều nàng mới mang đến cho bé.
Bé nào có nửa phần dáng vẻ kinh hãi mà đang tự chơi đùa, trên gương mặt trắng nõn loáng thoáng có nét thong thả điềm tĩnh.
Có vẻ như tâm trạng của bé không tệ.
Khi Bắp Chân ngước lên và nhìn thấy Thẩm Nguyệt còn nhoẻn miệng cười với nàng lộ ra hai hàng răng sữa chưa mọc hoàn chỉnh, bé vươn tay muốn nàng ôm.
Thẩm Nguyệt bước nhanh tới kéo bé vào lòng, chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy cả rồi, nàng lẩm bẩm: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Thẩm Nguyệt phủ định những suy nghĩ trên đường tới đây.
Nếu đây thực sự là một màn kịch do hoàng đế thu xếp thì trong cung đều là người của hắn, không có lý do gì Bắp Chân còn được bình yên vô sự mà trước cung lại xảy ra một cuộc chiến đấu tàn khốc như vậy.
Có lẽ thực sự có thích khách.
Sau đó Thẩm Nguyệt hỏi thăm cung nữ, theo như họ nói, tên thích khách kia vào gian phòng của Bắp Chân muốn bắt cóc bé đi nhưng chưa kịp thoát thân khỏi cung Thái Hòa liền bị thị vệ đi tuần xung quanh phát hiện, thích khách thấy hành tung bị bại lộ đã bỏ Bắp Chân lại chạy mất dạng.
Tâm tư Thẩm Nguyệt xoay chuyển.
Không phải đến để giết chết Bắp Chân mà là bắt cóc thằng bé?
Nàng nhìn lại bộ dạng của Bắp Chân, thấy bé chẳng hề có chút kinh sợ hốt hoảng nào mà không kìm được hoài nghi.
Chỉ là đám cung nhân trong cung đều đã quen với phản ứng này của Bắp Chân, dù sao thì bất cứ lúc nào bé cũng là dáng vẻ này.
Có thể bên ngoài trời có sụp xuống bé cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.
Nhưng Thẩm Nguyệt cảm thấy tuy rằng Bắp Chân bình thản nhưng thằng bé không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu thích khách tới là một kẻ hung tợn dữ dằn muốn bắt bé đi thì cho dù không khóc lóc cũng nên kêu gào hai tiếng.
Kết quả cậu bé chẳng những không khóc cũng chẳng la hét, bên ngoài đều đã giết chóc thành thảm cảnh như vậy nhưng bé vẫn mừng vui mãn nguyện, trên gương mặt bánh bao nhỏ cũng không có nửa điểm giật mình, càng không nói đến tìm được một chút biểu cảm hoảng sợ, ngược lại nàng còn cảm thấy bé dường như đang rất vui vẻ.
Như vậy hoặc là tên thích khách thành thục cách dỗ dành trẻ con hoặc là hắn rất được Bắp Chân yêu thích.
Trực giác của Thẩm Nguyệt nghiêng về cái sau nhiều hơn.
Có Thẩm Nguyệt ở bên cạnh, Bắp Chân vô cùng an tâm, bé chơi một hồi rồi dựa vào trong vòng tay của nàng an ổn thiếp đi.
Mọi thứ bên ngoài không liên quan gì đến bé, bé chỉ là một đứa nhỏ lưu luyến cái ôm ấp của người mẹ.
Thẩm Nguyệt đặt bé xuống giường, giúp bé dém chăn rồi canh giữ bên cạnh một lúc mới ra ngoài để hỏi tình huống chi tiết.
Hóa ra chỉ có khoảng đất trống phía trước cung Thái Hòa là gần bờ nhất, phía sau là hồ nước rộng lớn không dễ tháo chạy, nếu thích khách muốn rời khỏi cung Thái Hòa, thì từ trước cửa này tới bờ bên kia mới là cách ổn thỏa và an toàn nhất.
Chỉ là mọi chuyện không quá suôn sẻ vì chưa rời khỏi cung Thái Hòa đã bị phát hiện rồi.
Hắn mang theo Bắp Chân không tiện hành động nên bất đắc dĩ chỉ đành bỏ cậu bé lại rồi tự mình giết ra một con đường máu và bay sang bờ bên kia để thoát thân.
Thẩm Nguyệt nghe lời tường thuật run rẩy của cung nhân thì càng hiểu hơn một chút về toàn bộ quá trình và tên thích khách.
Thẩm Nguyệt đã kiểm tra, Bắp Chân vẫn mặc bộ quần áo mới mà mang đến hồi chiều, trên cơ thể cũng không bất kì vết thương và vệt máu nào.
Đao kiếm vô tình, thích khách lựa chọn bỏ lại Bắp Chân, nếu như không phải quan tâm tới bé thì từng mảng máu tươi dưới đất sao có thể không văng lên trên người Bắp Chân lấy một giọt.
Nghĩ đến đây nhịp tim của Thẩm Nguyệt không giải thích được mà tăng nhanh, e rằng tên thích khách đó bỏ lại Bắp Chân không phải vì sợ vướng chân không chạy thoát nổi mà sợ làm bị thương tới bé.
Tại sao ban đêm hắn lại đột nhập vào hoàng cung bắt cóc Bắp Chân? Chỉ đơn giản là muốn đưa thằng bé ra khỏi cung thôi sao? Hắn rốt cuộc là ai?
Một hình bóng bất giác xuất hiện trong đầu Thẩm Nguyệt, nhưng bản thân nàng lại vội vàng gạt bỏ.
Không thể nào, hắn trước nay làm việc đều suy nghĩ cặn kẽ, xông vào hoàng cung cướp người là phương pháp mạo hiểm nhất, hắn chắc hẳn sẽ không làm như vậy.
Tần Như Lương không tiến vào phòng, quán tính nghề nghiệp trước kia khiến hắn vẫn quanh quẩn kiểm tra hiện trường bên ngoài.
Mặc dù không còn là đại tướng quân, cũng không làm việc cho hoàng đế nhưng hắn cũng muốn tìm ra thích khách là kẻ nào, nói không chừng còn có thể đi trước tìm ra manh mối nào đó.
Hoàng đế lúc này mới lững thững dẫn theo một nhóm người đi tới.
Lúc đó Thẩm Nguyệt đã xuất hiện bên cạnh Tần Như Lương hỏi: “Ngươi có phát hiện ra điều gì không?”.