Đột nhiên có một đội cấm vệ quân tiến lên phía trước, ngăn cản đường đi của xe ngựa.
Thẩm Nguyệt vén rèm lên hỏi: “Sao thế?”
Thủ lĩnh cấm vệ quân kia cho dù không nhận ra Thẩm Nguyệt thì đáng lẽ cũng phải nhận ra Tần Như Lương, hắn ta từng là cấp trên và thủ lĩnh của họ.
Cấm vệ quân vẫn cung kính ôm quyền chào hắn ta, ngay lập tức biết hai người trong xe ngựa là công chúa và phò mã tiến cung tham gia cung yến, bèn nói: “Bọn ta cần kiểm tra xe ngựa của công chúa theo quy định, mong công chúa thứ tội”.
Thẩm Nguyệt hào sảng vén rèm lên để cấm vệ quân giơ cao bó đuốc kiểm tra, bên trong xe không còn ai khác ngoài họ.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu muốn kiểm tra xe ngựa, còn cần phải đuổi theo tới đường lớn để kiểm tra ư? Ban nãy ở cửa cung, nếu nói một tiếng, không cần thiết phải chạy xa như vậy”.
Thủ lĩnh cấm vệ quân đáp: “Đêm nay trong cung xuất hiện thích khách, để đề phòng vạn nhất, thuộc hạ đành phải kiểm tra”, nói xong, người này lùi về sau một bước để xe ngựa đi tiếp.
Thẩm Nguyệt đã hiểu, nhưng cũng không hiểu nhiều.
Rõ ràng tốp cấm vệ quân này từ cửa Đông đuổi theo tới đường lớn, hiện giờ còn phải lục soát xe ngựa, chắc chắn thích khách đã trốn mất rồi.
Nếu không phải thích khách đã trốn được, họ còn cần lục soát như vậy sao?
Thẩm Nguyệt nhìn về phía sau thông qua khe hở của tấm rèm, thấy thủ lĩnh cấm vệ quân đang chia quân đi lục soát từng con đường, thậm chí còn lục soát từng nhà từng hộ dọc theo con đường, không quên dặn: “Chắc chắn hắn ta vẫn chưa chạy xa đâu, chú ý vết máu trên nền đất, không được bỏ qua tấc đất nào, cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hắn ta!”
Tần Như Lương nói: “Bây giờ cô có thể yên tâm nhé, hắn ta thoát rồi”.
Nhưng sau khi nghe được câu này, Thẩm Nguyệt không thể thở phào nhẹ nhõm nổi, ngược lại càng thấy lo lắng hơn.
Hiện giờ tuyết đã ngừng rơi, những nơi mà xe ngựa đi qua đều để lại hai vệt dài và lún sâu trên mặt đường.
Sở dĩ thủ lĩnh cấm vệ quân nói như vậy là vì thích khách đã bị thương, còn bị thương không hề nhẹ.
Nếu có vết máu rơi xuống nền tuyết, đỏ trắng xen kẽ sẽ rất dễ phát hiện.
Nàng không biết rốt cuộc thích khách có bị bắt hay không.
Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Ngươi nói xem, liệu có phải là Tô Vũ không? Lòng ta thấp thỏm lắm, cảm giác cứ sai sai thế nào ấy.
Chàng ấy sẽ không làm việc nguy hiểm như vậy, nhưng ta cũng cảm thấy, hình như ngoài chàng ấy ra thì không ai làm việc nguy hiểm như vậy”.
Tần Như Lương mím môi, hắn ta cũng nghĩ tới Tô Vũ.
Có thể lặng lẽ mò vào hoàng cung, lần tới cung Thái Hòa rồi thoát ra khi bị bao nhiêu cấm vệ quân bao vây và truy đuổi, điều này không phải người bình thường nào cũng làm được.
Nếu đổi lại là trước kia, chưa chắn hắn ta đã làm được.
Thế nên người này nhất định phải dày dạn kinh nghiệm tác chiến, đã vậy còn am hiểu hoàng cung.
Hình như người có thể liên quan tới Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cũng chỉ có mình Tô Vũ, không tìm ra được ai khác.
Tô Vũ có khả năng này, cũng có đủ động cơ, Thẩm Nguyệt còn nói Bắp Chân gặp được hắn mà rất vui vẻ.
Tần Như Lương biết Bắp Chân thông minh, khả năng nhận mặt người giỏi hơn trẻ con thông thường, thằng bé biết đối xử với từng người theo những cách khác nhau.
Thằng bé rất thân thiết với mẹ nó, mà đối xử với người không phải cha ruột như hắn ta thì dù thế nào cũng không thân thiết nổi.
Người có thể khiến Bắp Chân cảm thấy vui vẻ, e là ngoài cha ruột của thằng bé ra cũng không còn người nào khác.
Những suy nghĩ này cũng chỉ quanh quẩn trong lòng Tần Như Lương, hắn ta không nói ra.
Nếu Thẩm Nguyệt xác định thích khách là Tô Vũ, không biết nàng sẽ hành xử thế nào.
Bây giờ cấm vệ quân lục soát khắp nơi, Tần Như Lương làm sao có thể để nàng mạo hiểm.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ tới miếng vải mà Tần Như Lương nhét vào tay nàng khi ở trong cung, bèn luống cuống lấy nó ra khỏi tay áo, đặt trong lòng bàn tay mà mân mê.
Trên miếng vải dính đầy vết máu, không giống chất vải trên y phục của thị vệ trong cung mà giống như trên y phục của thích khách, cầm trong tay thấy dinh dính khiến Thẩm Nguyệt càng thêm căng thẳng.
Bây giờ chăm chú cảm nhận miếng vải này mới thấy nó mềm mại đúng như nàng nghĩ.
Ngón tay nàng run rẩy sờ tới mép vải, toàn thân run rẩy.
“Là Tô Vũ, nhất định là chàng ấy…”, nàng lầm bầm.
Có lẽ miếng vải này được cắt xuống từ ống tay áo, bên mép vải là hoa văn chìm rất tinh tế.
Trước kia mỗi khi Thẩm Nguyệt ngả vào lòng Tô Vũ, nàng sẽ nghịch góc áo hắn theo thói quen, đầu ngón tay luôn men theo hoa văn trên y phục.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt cũng có thể sờ ra được, hoa văn chìm trên mép miếng vải này, giống hệt hoa văn trên y phục của Tô Vũ.
Nàng mở bừng mắt, sau đó khẽ lầm bầm thêm lần nữa: “Không thể nào nhầm được, nhất định là chàng ấy”.
Câu này vừa dứt, Thẩm Nguyệt cũng không thể ngồi yên, nàng định đứng lên ngay.
Chiếc xe ngựa vẫn im lặng chạy trên đường.
Tần Như Lương giữ nàng lại: “Cô muốn làm gì? Đừng nói với ta là bây giờ cô muốn xuống xe ngựa đi tìm hắn ta!”.