Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương với vẻ thản nhiên: “Hiện giờ cấm vệ quân truy lùng chàng ấy khắp kinh thành, tại sao ta không thể đi tìm chàng ấy? Huống hồ chàng ấy còn bị thương, nếu bị cấm vệ quân tìm thấy trước mới là không ổn”.
Tần Như Lương mím môi: “Cô còn biết là cấm vệ quân đang tìm hắn ta! Tại sao cô dám mạo hiểm ra ngoài vào lúc này!”
Ngón tay của Thẩm Nguyệt siết chặt lấy mảnh vải, nàng hít một hơi thật sâu: “Ta sẽ cẩn thận, chàng ấy bị thương rồi, ta phải đi xem thế nào.
Dừng xe ở giao lộ tiếp theo”.
Tần Như Lương trầm giọng: “Thẩm Nguyệt, cô không thể đi.
Ta không cho phép cô đi!”
Phu xe là người của Tần Như Lương, khi đi qua giao lộ, Tần Như Lương không cho kẻ này dừng thì hắn ta cũng không dám dừng.
Tần Như Lương ra lệnh: “Mau chóng hồi phủ, không được dừng lại dù chỉ nửa khắc”.
Phu xe quất một roi lên thân ngựa, chẳng những không dừng lại mà còn tăng tốc.
Đi xe ngựa đi trong trời tuyết rất không ổn định, nhất là khi mặt đường đọng toàn tuyết mà hai người trong thùng xe còn lao vào đánh nhau.
Nhiều lần phu xe suýt chút nữa không điều khiển được thân xe khiến xe lật nhào.
Khả năng ứng biến của Thẩm Nguyệt cực kỳ khá, bàn tay của Tần Như Lương vẫn chưa hồi phục hẳn, nàng có thể cùng hắn ta so chiêu trong chốc lát, nhưng cơ thể nàng cũng không được như trước, càng đánh càng hụt hơi, bị Tần Như Lương ghìm chặt hai tay bẻ ngoặt ra sau, kiềm giữ nàng trong lòng.
Thẩm Nguyệt không ngừng thở dốc, nàng nghe thấy âm thanh của hắn ta vang lên bên tai: “Ta khuyên cô nên giữ sức đi, dù thế nào ta cũng không để cô mạo hiểm đâu…”
Vừa dứt lời, mặt mũi Tần Như Lương đã biến sắc.
Bên trong thùng xe tối như hũ nút, Tần Như Lương giữ được hai tay của Thẩm Nguyệt, cũng đề phòng Thẩm Nguyệt giơ chân đá ra sau, nhưng hắn ta đã bỏ quên việc bàn tay bị bẻ ngoặt ra sau của nàng đang lần mò sờ xuống bụng dưới của hắn ta.
Tần Như Lương hít một hơi thật sâu.
Nữ nhân chết tiệt này, lúc này nàng túm rất chuẩn, không lệch nửa tấc, mò trúng ngay chỗ nối dõi tông đường của hắn ta.
Tần Như Lương tức nổ phổi: “Thẩm Nguyệt, cô đang túm vào đâu thế hả!”
Thẩm Nguyệt ung dung đáp: “Tần Như Lương, nếu không muốn ngày sau đoạn tử tuyệt tôn, động phòng không nổi thì tốt nhất ngươi hãy buông ta ra, ta cũng sẽ tha cho ngươi”.
“Ngươi!”, Tần Như Lương hoàn toàn không ngờ rằng hắn ta sẽ bị nàng túm trong tay theo cách này nên tức đến run người: “Ngươi có cần thể diện nữa không hả, không nhìn xem ngươi đang sờ vào chỗ nào của nam nhân!”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi có chịu thả ta ra không?”, Thẩm Nguyệt ra tay ngay lập tức, bàn tay thoáng dồn lực.
Nơi đó vừa mẫn cảm vừa yếu ớt vô cùng, chỉ cần hơi mạnh tay một chút đã đủ khiến Tần Như Lương đau tới mức toàn thân gồng cứng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Nguyệt, thứ nữ nhân vô liêm sỉ này!”
Không biết tại sao, nghe giọng điệu như sắp nổi khùng của Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng hả hê.
Nàng còn cợt nhả: “Đúng rồi, ta vô liêm sỉ đấy, thì sao nào? Ban nãy ngươi còn hống hách lắm mà? Ngươi hống hách nữa đi, có tin bà đây bóp nát ngươi không! Còn không mau buông tay!”
Tần Như Lương cảm thấy nếu hắn ta cố chấp không buông tay thì Thẩm Nguyệt cũng không buông tha, có thể bóp nát chỗ đó của hắn ta như bóp trứng gà.
Hết cách, Tần Như Lương đành từ từ buông Thẩm Nguyệt ra.
Hai cánh tay được tự do, nàng xoay xoay cổ và vai, cũng từ từ buông Tần Như Lương ra.
Ban nãy nàng bóp như vậy cũng không hề nương tay, cơn đau buốt từ dưới bụng truyền lên khiến Tần Như Lương chưa kịp hoàn hồn.
Chẳng ngờ, đúng lúc này, Thẩm Nguyệt không buồn gọi xe dừng đã đột nhiên vén rèm che vọt ra ngoài.
Tần Như Lương khiếp sợ, giơ tay ra định lôi nàng trở lại: “Thẩm Nguyệt!”
Nhưng hắn ta vẫn chậm mất một bước, ngay khi hắn ta sắp chạm vào nàng thì Thẩm Nguyệt đã nhún người nhảy ra bên ngoài.
Xe ngựa lao quá nhanh, nàng bất chấp nhảy xuống như thế rất dễ khiến bản thân bị thương.
Tần Như Lương giật mình kinh hãi, vội vàng thò đầu nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Nguyệt bị văng ra rất xa.
Nàng không khống chế được cơ thể và bước chân của mình, nặng nề ngã xuống trong đống tuyết.
Hắn ta vội vàng bảo phu xe dừng lại, phu xe cũng phải mất rất nhiều sức lực mới dừng được xe, chiếc xe ngựa cũng trượt đi một khoảng rất xa.
Thẩm Nguyệt biết làm vậy rất nguy hiểm, nhưng nàng biết lựa thời cơ.
Đống tuyết đọng bên đường vừa dày vừa xốp, dù ngã xuống cũng không sao, cùng lắm chỉ hơi đau thôi..