Tô Vũ trầm ngâm: “Ở trong hoàng cung, nếu không dùng một vài biện pháp nguy hiểm thì không đạt được mục đích, bất kể là nguy hiểm hay an toàn, ta cũng phải thử mới biết được cái nào có hiệu quả”.
Thẩm Nguyệt mím môi, bờ vai hơi run run: “Nhưng chàng có biết bản thân xém chút đã không thể quay lại không? Chàng có biết minh bị nhiều người bao vây như vậy, toàn bộ cấm vệ quân đang lùng sục khắp đường phố muốn truy giết chàng không!”
Tô Vũ lấy làm tiếc nuối: “Lần này phạm phải chút sai lầm nên bất cẩn bị phát hiện, ta vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy, ít nhất cũng là lúc cách cửa cung không xa mới phải”.
Hắn nhẹ nhàng nói tiếp: "Mặc dù rủi ro lớn hơn một chút, nhưng nếu có thể đem Bắp Chân ra ngoài thì chút nguy hiểm này cũng đáng giá, Bắp Chân là báu vật của nàng, nếu thằng bé không tự do, nàng cũng sẽ bị trói buộc”.
Trước mắt chợt tối lại, thì ra Thẩm Nguyệt đã nghiêng người tới choàng tay qua cổ hắn, nàng dụi đôi mắt đẫm lệ vào hõm vai hắn, giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên: “Chàng không phải là Tô Vũ của ta, Tô Vũ luôn suy tính trước khi hành động, ta không cần chàng không cân nhắc gì đã ra tay như vậy!”
“Nếu chàng chậm chân một chút thì phải làm thế nào đây? Lỡ chàng bị họ chém chết thì sao?”, Thẩm Nguyệt ẩn nhẫn nói: “Ta không có cách nào tưởng tượng được… chàng không dễ dàng gì mới thoát được kiếp nạn sinh tử, có thể xin chàng hãy trân trọng bản thân mình một chút được không”.
Những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng lặng lẽ rơi xuống rồi len lỏi biến mất vào trong vạt áo của hắn.
Tô Vũ có chút thảng thốt, đôi môi tái nhợt của hắn khẽ nhếch lên, cay đắng mà tràn đầy thỏa mãn.
“A Nguyệt, nàng phải biết rằng hôm nay ta xông vào hoàng cung tuy nguy hiểm nhưng đã là phương pháp đơn giản khả thi nhất rồi”.
Lần này thất bại, lần sau muốn cứu Bắp Chân ra nhất định sẽ phải hao tốn càng nhiều công sức.
“Nhất định còn có cách khác, chỉ cần chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng, chắc chắn có thể đưa ra một giải pháp tốt hơn”, Thẩm Nguyệt lùi người lại nhìn thẳng vào hắn, nàng gạt lệ nơi khóe mắt, hung dữ nói: “Tô Vũ, nếu lần sau chàng còn giấu ta lấy thân liều lĩnh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng”.
Tô Vũ nhắm mắt, lại cố gắng nâng mi, trong mắt hắn hiện lên một tia cười rạng rỡ và ấm áp: "Vậy thì lần sau ta nhất định sẽ không dám nữa".
Thẩm Nguyệt biết hắn đã vô cùng mệt mỏi nên cũng không trì hoãn thêm mà vội vàng xử lý vết thương, nàng cởi bỏ quần áo dính máu cho hắn, thay một bộ trang phục sạch sẽ mới gần như đỡ lấy nửa trọng lượng cơ thể hắn rồi dìu lên giường.
Khi Tô Vũ nằm xuống suýt chút kéo Thẩm Nguyệt ngã nhào lên trên người hắn.
Thẩm Nguyệt vội chống tay sợ đè lên vết thương của hắn, cơ thể nàng cố gắng hết sức kéo giãn khoảng cách, cúi đầu chóp mũi chạm chóp mũi, nhìn hắn nói: "Bây giờ thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi".
Giọng nói của nàng giống như lời niệm chú vỗ về linh hồn khiến hắn cảm thấy an tâm, nàng lại nói: "Ta sẽ luôn canh giữ cho chàng".
Hắn vậy mà cũng là một người dễ bị dụ ngọt, nghe vậy xong quả thực từ từ nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu đã thiếp ngủ.
Đừng nói tới việc coi giữ hắn một đêm, cho dù trông coi hắn mỗi ngày mỗi đêm nàng cũng cam lòng.
Chỉ là hiện tại vẫn có chuyện tiếp theo cần thu xếp nên Thẩm Nguyệt vẫn chưa thể rảnh rang, nếu không đợi quan binh thực sự truy tìm tới nơi này thì sự việc liền rắc rối rồi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu hôn xuống đôi môi mát lạnh của hắn, giúp hắn vén lại chăn bông tránh bị nhiễm lạnh mới đứng dậy đi mở cửa và cửa sổ.
Không khí lạnh từ bên ngoài lập tức tràn vào, mùi máu tanh trong phòng rất nhanh đã bị cuốn bay.
Trong đêm đen ngoài cửa sổ, một mảng tuyết trắng như lông ngỗng bay ngập trời.
Nàng không chần chừ thu dọn lại hộp thuốc, lấy nước và khăn lau chà sạch vết máu trên đất, sau đó quyết đoán đổ nước nhuốm máu vào bồn hoa trong sân.
Làm xong tất cả nàng mới nhặt lên bộ quần áo dính máu của Tô Vũ, đối chiếu chất liệu vải với mảnh góc áo mình mang tới kia, quả nhiên bị khuyết một góc, vừa hay có thể vá lại một cách hoàn hảo.
Nàng rất vui mừng, may mắn Tần Như Lương nhặt được tấm vải này, may mắn nàng có thể xác nhận nó là của Tô Vũ, may mắn nàng đến kịp lúc, cũng có thể giúp hắn khắc phục hậu quả và làm chút gì đó cho hắn.
Thẩm Nguyệt nhét miếng vải vào trong chiếc áo dính máu rồi cầm nó đi ra khỏi phòng.
Còn chưa nhấc gót rời khỏi sân thì quản gia đã tiến tới.
Nàng giao lại bộ quần áo dính máu cho quản gia nói: “Cầm cái này đi xử lý, đừng để sót lại mảnh vụn nào”.
Quản gia đáp: “Công chúa yên tâm, lão nô sẽ xử lý thỏa đáng, bếp lò sớm đã được nhóm lửa, còn đang cháy rực”..