Chỉ có điều bây giờ Thẩm Nguyệt tạm thời còn chưa thể nói cho nó biết tên đầy đủ của nó là Tô Tiễn.
Sau đó Bắp Chân đã không còn hứng thú trêu chọc lũ cá sấu nữa.
Nguyên nhân chính là bởi vì lũ cá sấu này ngày nào cũng tranh giành bơi lên đầu tiên, nối đuôi nhau bơi đến cùng một chỗ, tưởng rằng có thức ăn ngon rơi xuống nhưng hóa ra chúng chỉ đang bị một đứa nhóc trêu ngươi mà thôi.
Không chỉ Bắp Chân cảm thấy chán mà ngay cả đám cá sấu cũng đã cảm thấy chán.
Mỗi khi Bắp Chân đứng ở đó thì đám cá sấu đều âm thầm bơi tới chờ đợi, chờ một lúc lâu mà cũng không thấy đứa trẻ nhảy xuống, đám cá sấu liền phải chán nản vẫy đuôi bơi đi.
Mấy ngày nay ngày nào Bắp Chân cũng đến trêu ngươi cá sấu, làm xáo trộn nghiêm trọng tác phong kỷ luật cùng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của đám cá sấu này.
Khi người chăn nuôi đến cho đàn cá sấu ăn thì mới phát hiện đàn cá sấu đều chán ăn, con nào con nấy đều lộ ra vẻ mặt hung ác, vẫy đuôi vô cùng mạnh, cứ như thể đang trách cứ người chăn nuôi quá keo kiệt.
Người chăn nuôi cảm thấy rất khó hiểu, sao đám cá sấu này lúc trước còn rất nghe lời, bây giờ lại như đang muốn xé xác hắn ra vậy?
Chỉ có điều hắn ta cũng không quá lo lắng, cho dù cá sấu có hung dữ cỡ nào thì cũng không thể bò lên bờ được, bởi vì mặt hồ nước cách bờ rất xa.
Sau khi Bắp Chân hết hứng thú với đám cá sấu thì điều nó muốn làm nhất chính là chạy ra khỏi cây cầu gỗ, đi theo các hoàng tử công chúa đến viện thái học góp vui.
Mới đầu nhất định phải có người theo dõi từng đường đi của nó, hễ thấy nó xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đi thì phải nhanh chóng kéo lại.
Tiểu Hà không đành lòng liền nói: "Công chúa, để cho tiểu công tử đi ra ngoài chơi đi, nô tỳ bảo đảm sẽ chăm sóc tiểu công tử thật tốt".
Thẩm Nguyệt nhìn bộ dáng im lặng của Bắp Chân thì nghĩ thầm, chính nàng bị Tô Vũ mê hoặc thì cũng thôi đi, không biết Tô Vũ đã cho Bắp Chân ăn bùa mê gì mà nó lại mê hắn đến như vậy?
Chẳng lẽ vào đêm Tô Vũ xông vào trong cung muốn mang Bắp Chân đi thì hắn cũng đã cùng nó kết giao tình rồi sao?
Tô Vũ lại là một người có thể dỗ trẻ con sao?
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt đành phải thỏa hiệp nói: "Mang nó đi đi, nhớ kỹ, đừng để tiểu công tử rời khỏi tầm mắt của ngươi".
Tiểu Hà phấn khởi nói: "Nô tỳ đã biết!"
Khỏi phải nói, vừa ra khỏi cung Thái Hòa thì Bắp Chân đã kéo Tiểu Hà đến viện Thái Học.
Lần này Thẩm Nguyệt không ngăn cản, chỉ có Tiểu Hà mới có thể dẫn Bắp Chân qua bên đó.
Bất luận là nàng, Thôi thị hay Ngọc Nghiên đều không thích hợp để đi đến đó.
Có thể tiến vào viện thái học hay không thì phải dựa vào biểu hiện của Bắp Chân.
Bắp Chân kiên trì bước đi dưới tán cây ngô đồng, tiếng đọc sách truyền đến càng lúc càng gần, viện thái học đang ở phía trước không xa.
Tiểu Hà nói với Bắp Chân: "Sau khi vào trong thì chúng ta không được ồn ào, chỉ được đứng ở bên ngoài nghe một chút thôi, không được chạy vào trong, nếu như chúng ta quấy rầy các hoàng tử công chúa học tập thì lần sau không được tới đây nữa đâu".
Bắp Chân lặng lẽ nhấc từng bước chân nhỏ nhắn tiến về phía trước, bước vào cổng lớn viện thái học.
Cho dù nói nhiều nhưng Tiểu Hà cũng không nghĩ rằng nó nghe hiểu được bao nhiêu, thà không nói còn hơn.
Nàng ta chỉ cần cố hết sức để mắt đến nó là được.
Tiền viện của viện thái học có chút trống trải.
Ở giữa viện có một cây ngô đồng lớn, cành lá vươn ra xung quanh, bình thường khi xuân hạ luân phiên thì hoa ngô đồng đua nhau khoe sắc khiến nơi đây trở thành một cảnh đẹp có một không hai, nhưng lúc này trên cành cây không có hoa lá, chỉ còn lại có tuyết.
Cánh cửa bên trong hé mở, qua đó có thể thấy vài bóng người nhỏ bé đang ngồi thưa thớt.
Bắp Chân quả thật không muốn bước vào trong, nó chỉ đứng cô đơn ở tiền viện nhìn vào trong, thân nó mặc áo bông nhỏ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn trông cứ như một con búp bê sứ.
Tiểu Hà thấy vậy thì rất thương, hơn nữa đứng lâu cũng hơi mệt, bèn lấy một nhánh cây ngô đồng lớn phủi sạch tuyết sau đó để cho Bắp Chân ngồi xuống.
Bắp Chân ngồi xuống yên vị trên mặt đất.
Nó vẫn nhìn vào trong học đường, vừa hay lại nhìn thấy vị nam tử cao gầy mặc quan bào chậm rãi đi qua, hai mắt của Bắp Chân liền dán chặt lên người hắn..