Tiểu Hà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Sau đó tiểu công tử ngã bệnh một trận, ngũ hoàng tử và mẫu thân của ngài ấy là Tề phi ghét bỏ tiểu công tử lây bệnh nên mới kêu tiểu công tử chuyển ra ngoài, sau này cơ hội chạm mặt ít đi, tình hình cũng tốt hơn một chút.
Nô tì thầm nghĩ, nô tì không đắc tội nổi với những chủ tử kia thì cũng coi như xong, chỉ là bây giờ ngũ hoàng tử lại ức hiếp tiểu công tử như vậy mới khiến nô tì lại nhớ tới những chuyện kia”.
Ngọc Nghiên nghe đến cồn cào ruột gan: “Thực đúng là quá đáng giận! Tiểu Hà ngươi cũng thật là, sao đến hôm nay mới nói!”
Bọn họ đều coi Bắp Chân như bảo bối, sao có thể dễ dàng nhẫn nhịn nhìn kẻ khác bắt nạt bé.
Thôi thị khuyên nhủ: “Ngọc Nghiên à ngươi đừng nóng vội, Tiểu Hà nói đúng, lúc công chúa không ở trong cung, chỉ có thể nuốt giận nhân nhượng vì không có ai phân xử cho Bắp Chân, Tiểu Hà càng bảo vệ bé, thì chỉ khiến những người đó càng trở nên cay nghiệt hơn”.
Thẩm Nguyệt ôm Bắp Chân vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve: “Ngũ hoàng tử đó vỗ đầu véo mặt con à? Hắn ức hiếp rất hung ác có phải không?”
Bắp Chân kêu to: “Nương”.
Thẩm Nguyệt nở nụ cười thùy mị: “Bây giờ có nương ở đây, mấy tên nhãi đó còn muốn giẫm lên đầu con chính là chán sống”.
Tiểu Hà nghe được lời này không giải thích được mà rùng mình: “Công chúa, ngũ hoàng tử và Tề phi rất được thái hậu cưng chiều, công chúa xin người đừng đi tìm bọn họ mà”, sở dĩ nàng ta vẫn luôn giấu giếm cũng là vì lo sợ Thẩm Nguyệt sẽ vì trút giận cho Bắp Chân mà chịu thiệt thòi.
Tình cảnh hiện tại của hai mẹ con họ nào có thể so sánh được với Tề phi và ngũ hoàng tử đang như mặt trời ban trưa kia.
Thẩm Nguyệt nói xa xăm: “Sao ta phải tới tìm bọn họ, thứ đó không phải là mỗi ngày đều đi qua cung Thái Hòa sao”.
Dù sao thì cả ngày ở trong cung Thái Hòa cũng không có chuyện gì làm, lúc Bắp Chân đang trêu đùa cá sấu ở bên hồ, Thẩm Nguyệt liền bê sách ra bên ngoài, vừa trông nom bé vừa đọc sách.
Nhìn dáng vẻ không quá hào hứng này của Bắp Chân, nàng liền quay đầu căn dặn Thôi thị: “Nhị nương, bà tới phòng bếp lấy thịt tới đây”.
Cung Thái Hòa này cách tổng thiện phòng quá xa, do đó trong cung tự mở luôn một nhà bếp nhỏ, đồ ăn hàng ngày đều do nhà bếp nhỏ này chuẩn bị nên cũng không cần thiện phòng bên kia gửi tới nữa.
Vì vậy cung nhân trong phòng bếp nhỏ mỗi ngày đều phải đến tổng thiện phòng mang thịt tươi và rau củ về.
Thôi thị nghe vậy liền hỏi: “Công chúa đói rồi sao?”
Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không đáp: “Ta muốn thịt sống”.
Thôi thị lập tức hiểu được nàng muốn làm gì, nói: “Công chúa à, cá sấu ở dưới nước này đã cực kỳ hung tàn, nếu lại ném thịt sống cho chúng ăn, sợ rằng sẽ càng khơi dậy sự hoang dã trong chúng”.
“Chúng ta không cho, người cho ăn cũng sẽ cho chúng ăn, khác gì nhau đâu? Bà lấy về đây để Bắp Chân cho chúng ăn”.
Ngọc Nghiên và Tiểu Hà đều cực lực phản đối việc Bắp Chân tiếp xúc với thứ nguy hiểm như vậy, Thẩm Nguyệt chỉ ngả lưng vào ghế, ngón tay chốc chốc lại gõ lên tay cầm, nhàn nhạt nói: "Không thể tới học đường, trong cung Thái Hòa lại nhàm chán, ngoại trừ bầy cá sấu này, còn có thứ gì có thể giúp thằng bé giải khuây đây”.
Thôi thị nghe ra được trong lời nói của Thẩm Nguyệt còn có ý tứ khác: “Nơi này quả thực không có gì để chơi, nô tì sẽ đi lấy thịt sống về ngay, chỉ cần không để cá sấu bò lên bờ hẳn là không có chuyện gì”.
Ngọc Nghiên nóng ruột dậm chân nói: “Nhị nương, sao bà cũng dung túng công chúa làm một chuyện nguy hiểm như vậy!"
Thôi thị là người khá tinh tế, thịt và xương mang về đều đã được chặt thành khúc, tránh việc Bắp Chân bê không nổi.
Bắp Chân vẫn một lòng mong chờ, vừa thấy Thôi thị trở lại, ánh mắt cậu bé liền ghim chặt lên miếng thịt đỏ trắng trong tay bà ta, Thôi thị để miếng thịt sang bên cạnh, Bắp Chân không đợi được mà duỗi móng vuốt mềm nhũn của mình túm lấy vài miếng.
Những con cá sấu dưới nước đã thèm đến nhỏ dãi, toàn bộ đều tập trung thành bên dưới Bắp Chân.
Khi thịt sống được rắc xuống, đàn cá sấu liền kéo trên xô dưới bắt đầu giành giật.
Đàn cá sấu chẳng uổng công ngày ngày đều bị thằng quỷ nhỏ này trêu đùa, hiện tại cuối cùng cũng nếm được mùi thịt.
Trước lạ sau quen, Bắp Chân mỗi ngày đều cho cá sấu ăn, tuy rằng không thể đút chúng no căng bụng, nhưng cũng không còn đói lả như trước nữa.
Vả lại cá sấu này có khả năng chịu đói rất tốt, trước kia có tướng ăn dữ tợn như vậy cũng đều bắt nguồn từ việc thèm ăn.
Sau khi cơn háu ăn được hóa giải, tính khí cáu kỉnh của chúng cũng được cải thiện ở mức độ nhất định, mỗi khi Bắp Chân ngồi xuống bên hồ, một đàn cá sấu liền trôi nổi trong nước, chúng dịu ngoan bơi qua lội lại một cách lặng lẽ, chờ đợi được thưởng thức bữa ăn..