Thẩm Nguyệt vọt tới bên hồ hô to: "Có bản lĩnh thì các ngươi tới đây!”
Cây cầu gỗ duy nhất dẫn đến cung Thái Hòa đã bị phá hủy, thái hậu cùng Tề phi không có cách nào đi qua chỉ đành đứng ở bờ đối diện trợn trừng hai mắt.
Thẩm Nguyệt cũng không nán lại thêm mà xách theo rìu quay người đi vào trong.
Các cung nữ và thái giám của cung Thái Hòa thấy vậy đều bị dọa tới trơ như phỗng, mơ hồ cảm thấy sự việc hình như náo loạn càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại bình chân như vại, nàng không ưu sầu về việc mọi thứ sẽ tồi tệ hơn.
Sau khi làm ầm lên cuối cùng vẫn phải đưa ra một lời giải thích, so với việc chết không rõ nguyên do còn tốt hơn nhiều.
Thái hậu ở bờ bên kia tức nổ đom đóm mắt, hôm nay bà ta không thể cứ như vậy bỏ qua.
Vì vậy lập tức hạ lệnh triệu tập đại nội thị vệ nổi danh công phu cao cường tới, hạ quyết tâm phải bắt mẹ con Thẩm Nguyệt tới trước mặt để trừng trị.
Nhưng việc điều động đại nội thị vệ chắc chắn sẽ kinh động tới hoàng đế.
Nghĩ tới điểm này Tề phi vội vã lựa lời khuyên can: “Thái hậu, đại nội thị vệ đều đang bảo vệ hoàng thượng, nếu như gọi đến, chắc chắn lại phải quấy rầy tới người.
Hoàng thượng gần đây đã đầu tắt mặt tối với chính sự trong triều, những chuyện hậu cung này chúng ta vẫn nên đừng làm phiền tới người nữa”.
Thái hậu nghe thấy cũng có lý, đáp: “Vẫn là ngươi chu đáo hiểu ý người, vậy ngươi nói xem phải làm thế nào mới có thể lôi đầu người đàn bà điên kia với đứa con trai rẻ tiền của nàng ta ra ngoài? Nếu hôm nay không xả được cơn giận này, ta sẽ sinh bệnh mất”.
"Chỉ cần kêu thị vệ bình thường khiêng thang dài tới, để bọn họ dọc theo thang dài leo sang phía đối diện, trói hai mẹ con kia rồi giải tới trước mặt thái hậu là được”.
Thấy cách này khá khả thi nên thái hậu liền lệnh cho thị vệ đi tìm thang dài tới.
Sự việc trong cung Thái Hòa ầm ĩ không nhỏ tự nhiên đã có người trong thời gian ngắn nhất truyền tin tức đến tai hoàng hậu.
Cung nữ bên cạnh nhỏ nhẹ bẩm: “Hoàng hậu nương nương, Tề phi kia không dám rêu rao sự việc tới chỗ hoàng thượng, sợ rằng nàng ta không chiếm được lí lẽ trong đó”.
Hoàng hậu cười mỉa một tiếng: “Ngươi đã thấy nàng ta lúc nào có lý lẽ chính đáng chưa, chính mình sau lưng làm chuyện xấu nhưng lại nịnh nọt trước mặt thái hậu liền có thể qua quýt thoát tội.
Có lẽ lần này nàng ta không ngờ tới, công chúa Tĩnh Nguyệt vì bảo vệ con trai mình sẽ quyết cá chết lưới rách với nàng ta như vậy?”
Hoàng hậu trước nay tại chốn hậu cung vẫn luôn điệu thấp, vì nổi trội đều bị Tề phi cướp sạch sẽ nên nàng dứt khoát an tâm bồi dưỡng đại hoàng tử.
Nhưng ngũ hoàng tử của Tề phi trước mặt mọi người luôn ngoan ngoãn lanh lợi, lấy lòng hoàng đế và thái hậu, đây luôn là cái gai găm trong tim hoàng hậu.
Hiện tại thì hay rồi, công chúa Tĩnh Nguyệt vừa vào cung ngũ hoàng tử liền biến thành chuột nhắt nhát gan, ngược lại đúng với ý nguyện của hoàng hậu.
Cung nhân đáp: “Hoàng hậu nương nương, vậy chúng ta bây giờ phải làm gì ạ? Nô tài nghe nói thái hậu đã sai thị vệ đi lấy thang, xem ra bất luận thế nào cũng phải xử lý công chúa Tĩnh Nguyệt và con trai của ngài ấy”.
“Tĩnh Nguyệt đó vì có dây dưa quan hệ với Bắc Hạ khiến hoàng thượng động không nổi cũng giết chẳng xong, do đó mới bị giam cầm trong cung Thái Hòa.
Bây giờ sứ thần của Bắc Hạ sắp đến, Tề phi không muốn hoàng thượng biết được, bản cung lại cứ muốn hoàng thượng hay tin”.
Ngay lập tức hoàng hậu cho người bẩm báo việc này lên hoàng đế, đồng thời cũng đem nguyên nhân hậu quả nói rõ một lượt.
Hoàng đế lúc này cũng đã nhận được tin tức sứ thần Bắc Hạ chậm nhất là ngày mai sẽ tới trong kinh, đương lúc hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy nhưng không một ai trình báo lên cho hắn.
Đợi hoàng đế đến được cung Thái Hòa thấy chúng thị vệ đang dùng chiếc thang dài được buộc chắc chắn vươn sang phía bờ đối diện, vài tên thị vệ đã leo lên thang.
Nét mặt hắn thoắt cái sa sầm, đanh giọng quát: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thái hậu ngoảnh đầu thấy là hắn tới liền đáp: “Hoàng thượng, người tới vừa đúng lúc, Tĩnh Nguyệt này ngang nhiên chống lại ý chỉ của ai gia, vậy mà cả gan chặt đứt cầu gỗ, ai gia hôm nay nhất định phải nghiêm trị nàng ta”.
Hoàng đế hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tề phi liền thêm mắm dặm muối thuật lại những gì đã xảy ra.
Hoàng đế sớm đã nghe qua toàn bộ câu chuyện, trong lòng cũng đã có chủ định liền kêu cung nhân của cung Thái Hòa đứng ra đối chất.
Tiểu Hà và Ngọc Nghiên dẫn theo hai thái giám bước ra thành thật khai báo.
Lời khai của hai bên hoàn toàn khác nhau nên hoàng đế ra lệnh đưa cung nữ thái giám của hai bên xuống thẩm vấn nghiêm ngặt.
Khi thị vệ chuẩn bị tiến lên bắt người đi, chẳng ngờ một cung nữ thân cận của Tề phi đột nhiên run rẩy sợ hãi quỳ xuống van xin tha thứ, đồng thời lật lọng chĩa mũi giáo ngược lại vào nàng ta..